Chương 7 - Cuộc Hôn Nhân Đầy Nghiệt Ngã
“Chú ơi, làm ơn quay đầu đến bệnh viện trung tâm, nhanh chút.”
Tôi kéo vali chạy thẳng đến tầng ba khu nội trú.
【… Tối qua ở khu phát triển khu nghỉ dưỡng Kim Hồng có người gây chuyện, sếp vì cứu một đứa bé mà bị đánh hai gậy, cánh tay vừa mới phẫu thuật xong.】
【Anh ấy sợ cô lo, tối qua nhất quyết không cho tôi báo cô biết…】
Lời của Tiểu Lý vang vọng trong đầu tôi.
Tôi gạt nước mắt, từng phòng từng phòng một tìm kiếm.
Khi đứng trước phòng 316, tôi nhìn vào qua cửa kính, đến cả thở cũng quên mất.
Chu Kiều ngồi nghiêng người bên giường, quay lưng về phía tôi, cầm tay trái của Hứa Nghiễn áp lên môi.
Rèm cửa che mất khuôn mặt anh.
Tôi không nhìn thấy biểu cảm.
Nhưng chắc là vui vẻ.
Khi Chu Kiều cúi xuống hôn anh, tôi như một con hề, cắm đầu chạy trốn.
Ngay trước cổng bệnh viện, tôi va phải Tiểu Lý đang cầm đồ ăn trở về.
Anh ta có vẻ kinh ngạc khi thấy tôi.
“Thiếu phu nhân, cô—”
Tôi cúi gằm đầu, đến một chút thể diện cuối cùng cũng chẳng giữ nổi.
Trước khi nước mắt rơi xuống, tôi đã rời khỏi nơi đó.
13
Tình yêu chẳng phải là thứ ngọt ngào sao?
Sao đến lượt tôi lại đắng như nguyên cả mùa thu nhai một nắm hoàng liên?
Trái tim tan nát vụn ra cũng chẳng giấu nổi vị đắng.
Khi Hứa Nghiễn gọi điện, tôi đang ngồi xổm bên đường, chẳng còn chút hình tượng gì.
Điện thoại reo chưa được mấy giây thì tắt hẳn vì cạn pin.
Như thể ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi đoạn tuyệt với người này.
Tôi trở về nhà bố mẹ, chặn hết mọi tin nhắn bên ngoài.
Năm giờ chiều, cửa phòng bị gõ.
Hứa Nghiễn mặc đồ bệnh nhân, tay đeo nẹp treo trên cổ, mặt mày trắng bệch đứng ngoài cửa.
“Đào Đào.”
Tôi trừng mắt ngạc nhiên, phản ứng lại rồi vừa giận vừa lo:
“Anh… anh vừa phẫu thuật xong không chịu nằm yên trong viện, chạy đến đây làm gì?!”
“Đến để giải thích cho em… khụ khụ khụ…”
Anh ho khan mấy tiếng, mắt đen phủ một tầng hơi nước mờ mịt.
Trông tội nghiệp vô cùng.
Càng dây dưa càng đau.
Tôi cắn mạnh đầu lưỡi, hạ quyết tâm.
“Anh không cần phải giải thích, chúng ta chỉ là vợ chồng trên hợp đồng, chuyện giữa anh và người khác không liên quan đến em… em cũng không quan tâm.”
Anh loạng choạng, đứng không vững.
Giọng nói như lăn qua mặt sỏi, khô khốc, khàn đặc.
“Em không quan tâm…”
Tôi siết chặt lòng bàn tay, như đang trả lời anh, cũng như tự thôi miên bản thân.
“Đúng, em không quan tâm.”
Lời vừa dứt, người trước mắt ngã rầm một cái xuống đất.
“Hứa Nghiễn!”
Trước khi mất ý thức, môi anh mấp máy:
“Tống Dao, anh không ngoại tình.”
14
Trong phòng bệnh.
Tôi lặng lẽ nhìn gương mặt Hứa Nghiễn đang nhắm chặt mắt.
Câu nói cuối cùng của anh cứ vang vọng mãi trong đầu tôi.
Trái tim vốn đã không kiên định, giờ hoàn toàn rối loạn.
Anh rốt cuộc có ý gì?
Ngẩng đầu lên, tôi bất chợt thấy chiếc khăn xám quen thuộc trên giá áo.
Khoảnh khắc ấy, tôi như ngửi được mùi trái tim mình đang bị nướng trên than hồng, xèo xèo phát ra những tiếng kêu khẽ đau đớn.
“Anh nói đi, em rốt cuộc nên làm gì…”
“Em không cần làm gì cả, chỉ cần đứng yên tại chỗ, anh sẽ tự mình bước đến bên em.”
Tôi ngẩng đôi mắt nhòe nước, ngơ ngác nhìn về hướng giọng nói ấy phát ra.
“Gì cơ?”
Không biết Hứa Nghiễn tỉnh lại từ khi nào, ánh mắt không chớp nhìn thẳng vào tôi.
“Tống Dao, anh nói là anh thích em.”
Giọng anh rất nhẹ.
Nhưng lại vang lên dứt khoát như tiếng sét giữa trời quang.
Đầu óc tôi ầm một tiếng, hoàn toàn trống rỗng.
“Anh… anh thích người đó chẳng phải là Chu Kiều sao? Sao có thể là em được?”
Hứa Nghiễn thoáng khựng lại, giọng trầm xuống:
“Cô ta nói với em à?”
Tôi nhận ra điều gì đó không ổn trong phản ứng của anh, nên không giấu nữa.
“Lần anh với cô ấy lên hot search, cô ta tìm gặp em. Cô ta nói anh cưới em vì em giống cô ta, là để thế thân, thay cô ta sinh con.”
Máy đo nhịp tim bên cạnh đột ngột vang cảnh báo.
Tôi hoảng lên, vội vàng đỡ anh thở.
“Hít thở sâu! Có gì từ từ nói, đừng kích động!”
Hứa Nghiễn điều chỉnh lại nhịp thở, nghiến răng mắng:
“Nói bậy! Em đẹp hơn cô ta, tính cách tốt hơn, có tài hơn, mọi mặt đều bỏ xa cô ta tám trăm con phố! Mặt mũi đâu mà dám nói mấy lời trơ trẽn thế chứ?!”
Tôi nghe đến sững người.
Trong lòng anh, tôi tốt đến vậy sao?
15
“Anh và Chu Kiều lúc nhỏ từng sống cùng một viện vài năm, sau đó dọn nhà là mất liên lạc. Lên đại học, cùng một khoa, cô ta nhiều lần tỏ ý nhưng đều bị anh từ chối. Sau đó trừ công việc, bọn anh không còn tiếp xúc gì nữa.”
Nghe xong lời giải thích của Hứa Nghiễn, sắc mặt tôi trắng rồi xanh.
“Nhưng cô ta nói hai người có hôn ước từ nhỏ, vì cô ta không sinh con được nên anh mới cưới em…”
Trong mắt Hứa Nghiễn thoáng hiện vẻ chán ghét.
“Năm xưa ba anh lúc uống rượu đã hứa hôn một cách bừa bãi. Anh cũng chẳng hay biết gì, cho đến năm ngoái Chu Kiều chủ động tới tìm, bà nội mới kể lại chuyện vô lý đó. Sau đó bà đã đứng ra bồi thường, hủy bỏ hôn ước rồi.”
“Anh không cưới cô ta là vì đơn giản không thích. Còn cưới em là vì…”
“Là vì sao?”
Ánh mắt anh khẽ dao động.