Chương 1 - Cuộc Hôn Nhân Đầy Khó Khăn

Tôi đòi ly hôn, anh chồng bình thường lạnh lùng giờ lại cuống lên.

Tôi và Phó Cảnh Thâm kết hôn được một năm thì tôi đòi ly hôn.

“Lý do ly hôn?”

“Tự mình làm mệt quá!”

Ông chồng bình thường ít nói, đột nhiên bế thốc tôi lên rồi đi thẳng về phòng ngủ.

“Vợ ơi, sau này sẽ không để em phải mệt nữa.”

1

Năm thứ hai sau khi tôi và Phó Cảnh Thâm kết hôn.

Mọi việc đều do tôi chủ động.

Ăn mặc đầy đủ nhưng trong lòng thấy thiếu thốn.

Tôi thật sự mệt mỏi.

Nghĩ lại cuộc hôn nhân suốt một năm qua toàn là tôi tự mình cố gắng.

Trên giường, Phó Cảnh Thâm cứ như một con cá chết.

Mặc tôi muốn làm gì thì làm.

Lúc đầu thấy mới lạ, nhưng thời gian trôi qua tôi cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.

Tôi vẫn rất biết ơn anh ấy vì đã đứng ra cứu tôi trong lễ đính hôn với gã bạn trai cặn bã.

Nhưng cách cư xử hờ hững của anh khiến tôi thấy mình như đang ép buộc người khác yêu mình.

Thế là tôi quyết định ly hôn.

Phó Cảnh Thâm, người lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh như băng, bỗng trở nên bối rối, thậm chí cả hơi thở cũng rối loạn.

“Tại sao? Anh đã làm gì không tốt sao?”

“Anh có thể sửa mà, Hy Hy, đừng ly hôn được không?”

Tôi nhìn dáng vẻ luống cuống của anh.

Bỗng thấy hơi lúng túng.

Dù anh ấy chẳng tích cực trên giường, nhưng ở những mặt khác lại cực kỳ chu đáo.

Mỗi lần tôi bị cảm, anh luôn đúng lúc xuất hiện, nấu nước, đưa thuốc, hầm canh.

Có chuyện gì trong công việc, anh đều cùng tôi giải quyết.

Đến cả mấy ngày trong tháng của tôi, anh nhớ còn rõ hơn tôi.

Luôn chuẩn bị nước đường đỏ, dặn dò không được ăn lạnh, không được thức khuya.

Thật lòng nói, bảo ly hôn, tôi vẫn còn lưu luyến.

Nhưng cuộc sống như vậy, tôi cũng không chịu nổi nữa rồi.

Đàn ông ngoài kia đâu có thiếu, anh không được thì tôi tìm người khác.

Cùng lắm bỏ tiền ra thuê một người vừa đáp ứng được nhu cầu, vừa biết quan tâm chăm sóc.

Nên dù anh nói một tràng dài, tôi vẫn không thấy lay động.

“Phó Cảnh Thâm, chúng ta ly hôn đi.”

Phó Cảnh Thâm hạ giọng hỏi tôi: “Hy Hy, anh muốn biết lý do ly hôn.”

“…Anh không được.” Tôi lí nhí đáp.

Nói thẳng ra thì xấu hổ thật, dù gì cũng liên quan đến thể diện đàn ông.

“Gì cơ?”

Anh trông như thể vừa uất ức vừa không thể tin nổi, khiến tôi bực lên.

Anh có gì mà uất ức, tôi đã nhịn suốt một năm rồi!

“Tự mình làm mệt lắm!”

Tôi hét lên, cả căn phòng lập tức im phăng phắc.

Tôi cúi đầu nhìn mũi giày của mình.

Phó Cảnh Thâm bỗng bế bổng tôi lên, mặt đỏ bừng, lời anh nói khiến tôi không dám tin vào tai mình.

“Hy Hy, sau này sẽ không để em mệt nữa, đừng ly hôn được không?”

Phó Cảnh Thâm rất giỏi dạo đầu.

Mỗi lần hôn, anh đều khiến tôi đê mê đến mức quên cả chính mình.

Đến khi tôi nhận ra thì cả hai đã trần trụi bên nhau.

Dáng vẻ anh chăm chỉ lúc ấy khiến tôi không khỏi nhớ về đêm tân hôn của chúng tôi.

2

Hôm đó, cả hai chúng tôi đều có chút men say.

Phó Cảnh Thâm đỏ mặt, quỳ một gối xuống cởi giày cho tôi.

Lúc ngẩng đầu nhìn tôi, mắt anh đỏ hoe.

Tôi bỗng nổi hứng, liền đè anh ra.

Không ngờ anh lại như một cậu trai chưa từng trải chuyện đời.

Đè tôi ra mà làm suốt sáu lần!

Cả đêm hôm ấy, tôi cứ có cảm giác thế giới như đang chao đảo.

Đến cả trong mơ cũng còn dư chấn…

3

Lúc này, Phó Cảnh Thâm lại nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe.

Từng lần lại càng sâu hơn lần trước…

Tôi nghi ngờ có gì đó nhập vào anh rồi.

Rõ ràng tôi đã nói không muốn nữa, mà anh vẫn không dừng.

Cuối cùng tôi phải nhắc lại chuyện ly hôn thì anh mới chịu ngừng tay.

Mấy tiếng liền chiến đấu khiến tôi kiệt sức.

Mơ màng trong cơn mê, tôi nghe thấy anh lẩm bẩm:

“Hy Hy, đừng ly hôn được không, sau này anh sẽ nghe lời em, em muốn tự làm thì anh nằm yên, em không muốn làm thì anh…”

Tôi lại mơ thấy mình đang chèo thuyền.

Chèo mãi, trôi mãi, mà chẳng cập bến…

4

Sáng hôm sau tỉnh dậy, người tôi sạch sẽ mát mẻ.

Chắc nửa đêm Phó Cảnh Thâm đã lau rửa cho tôi.

Anh luôn vậy, lúc nào cũng chăm sóc chu đáo từng li từng tí.

Đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra, tim tôi không hiểu sao đập loạn.