Chương 8 - Cuộc Hôn Nhân Đầy Khó Khăn
Sự run rẩy của anh truyền qua tay tôi, cơ thể anh giờ như một con báo bị mưa xối ướt, đáng thương mà kiêu ngạo.
Anh cố chấp cọ vào lòng bàn tay tôi, lặp lại:
“Anh biết mình sai rồi… cho anh một cơ hội nữa, được không?”
“Nhưng em… không còn yêu anh nữa.”
Tôi rút tay lại, giọng bình thản đến mức khiến chính tôi cũng thấy bất ngờ:
“Không có tình yêu, thì còn giữ cuộc hôn nhân này làm gì?”
Tiếng còi tàu vang lên ngoài cửa sổ, kéo theo một sự yên lặng đè nén phủ khắp căn phòng.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Cánh cửa hé mở, cô bé sáu tuổi Tiểu Vũ — con gái của Linh Mục, ló đầu vào, tay bê khay bánh ngọt:
“Dì Tô ơi, ba cháu bảo mang bánh đến cho hai người nè!”
Con bé nhảy chân sáo bước vào, nhưng lúc gần đến nơi thì vô tình vấp ngã.
Khay bánh văng khỏi tay bé, đập trúng kệ trang trí bên tường.
Ngay lập tức, đèn chùm trên trần phát ra tiếng “rắc” chói tai, các viên pha lê đung đưa dữ dội — giây tiếp theo, cả bộ khung đèn đổ ầm về phía chúng tôi!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Lệ Đình Uyên theo bản năng đẩy tôi ra khỏi vùng nguy hiểm.
Ngay khi hành động đó kết thúc, cả khung đèn rơi xuống, chôn vùi anh giữa mảnh kính vỡ và đồ đạc đổ nát.
Khói bụi mịt mù. Tôi ôm chặt Tiểu Vũ, không nhúc nhích.
Thời gian như ngưng đọng.
Lệ Đình Uyên ngẩng đầu lên một cách khó khăn, ánh mắt không thể tin được nhìn về phía tôi — nhìn tôi vẫn đứng im tại chỗ, không chạy đến, không hốt hoảng, thậm chí… không đưa tay ra.
Đồng tử anh co rút mạnh. Trong đôi mắt luôn điềm tĩnh ấy, lần đầu tiên… xuất hiện những vết nứt rõ ràng.
“Thì ra…” Giọng anh khàn đặc, như tiếng gió thổi qua rừng khô: “Đây chính là… cảm giác của em…”
Máu tươi chảy xuống từ thái dương của anh, nhưng dường như anh chẳng cảm nhận được đau đớn, chỉ trân trân nhìn tôi:
“Ngày hôm đó, trong buổi họp báo, tâm trạng của em chính là như vậy… đúng không?”
Tôi im lặng nhìn anh, không trả lời. Nhưng chính sự im lặng ấy… đã là câu trả lời rõ ràng nhất.
Anh đột nhiên bật cười, tiếng cười mang theo một nỗi thê lương không thể nói thành lời:
“Cuối cùng anh cũng hiểu rồi… Khi em cần anh nhất, anh lại chọn người khác… thì ra là cảm giác này…”
“Xin lỗi.”
Tôi nhẹ nhàng khép cửa, để lại bóng lưng đắm chìm trong đau khổ ấy bên ngoài.
Linh Mục đứng ở cuối hành lang, điếu thuốc trên tay lóe sáng trong bóng tối.
Ngoài cửa sổ, cành liễu đã bắt đầu đâm chồi non, khẽ lay động trong làn gió. Mùa xuân sắp tới rồi. Cả không khí đều mang theo hơi thở hồi sinh.
Anh đưa tôi một điếu thuốc, tôi khẽ lắc đầu.
“Tôi nghĩ là mình cuối cùng cũng hiểu rồi.”
Nhìn ra ngoài, nơi những sợi liễu non vừa bung ra, tôi nhẹ giọng nói:
“Có những bài học… vốn dĩ phải tự mình học đến cuối cùng.”
Hoa liễu bắt đầu bay trong gió.
Mùa xuân thực sự… đang đến.
Lệ Đình Uyên vẫn chưa ký vào đơn ly hôn.
Khi đó, tôi đang lưu diễn vòng quanh châu Âu, mỗi ngày đều di chuyển giữa các nhà hát khác nhau, lệch múi giờ đến mức nhiều khi không nhớ nổi hôm nay là ngày mấy.
Mỗi buổi diễn đều là thử thách với những bài múa hiện đại độ khó cao. Tôi mệt đến mức về đến khách sạn thường ngủ thiếp đi ngay cả khi chưa kịp tẩy trang.
Lệ Đình Uyên vì một thương vụ sáp nhập quốc tế mà phải thường trú tại Singapore. Trước ngày lên đường một tuần, anh nhắn tin cho tôi lúc nửa đêm, hỏi có thể gặp mặt một lần không.
Tôi đọc được tin nhắn ba ngày sau, khi đang nghỉ giữa buổi diễn tại Nhà hát Opera Paris, nơi sóng yếu chập chờn.
Tôi lịch sự trả lời rằng đang lưu diễn ở nước ngoài, kèm theo vị trí hiện tại Cuối tin nhắn còn chèn thêm một biểu tượng mặt cười nhã nhặn — nhìn qua còn có phần khách sáo hơn cả tin nhắn tôi gửi trợ lý đoàn múa.
Nhìn tin nhắn ấy, tôi bỗng cảm thấy buồn cười.
Linh Mục đẩy cửa bước vào, cau mày hỏi:
“Giữa đêm nhìn điện thoại cười gì vậy?”
Tôi quấn chặt áo tập, cười nhẹ:
“Chỉ là thấy… nhẹ lòng thật đấy.”
Linh Mục đưa lịch làm việc cho tôi:
“Sau tour lưu diễn, có một Liên hoan múa quốc tế, tôi đã ghi danh cho em rồi. Ba tháng tới, lịch trình sẽ kín đặc.”
Năm đó, sự nghiệp của tôi chạm đỉnh mới. Lời mời diễn xuất liên tục kéo đến, có ngày tôi phải bay giữa hai thành phố để biểu diễn.
Sự nổi tiếng cũng đồng nghĩa với áp lực — chỉ một động tác xoay người chưa tròn cũng có thể bị đem ra chỉ trích.
Linh Mục thản nhiên:
“Múa là nghệ thuật, không phải thi đấu. Cứ tận hưởng sân khấu là được.”
Tôi đang giãn cơ, ngẩng đầu đáp:
“Nhưng em muốn làm tốt nhất có thể.”
Linh Mục lại đưa tôi một lời mời:
“Nhà hát Lớn quốc gia đang chuẩn bị dựng phiên bản mới của Nghi lễ mùa xuân họ đang tìm kiếm diễn viên chính trên toàn thế giới. Em có muốn thử không?”
Tôi nhìn dòng chữ in chìm ánh vàng trên thiệp mời, khẽ cười:
“Tất nhiên là muốn.”
Quá trình tập luyện Nghi lễ mùa xuân kéo dài hơn nửa năm. Từ tuyển vai đến diễn tập, mọi khâu đều đòi hỏi sự hoàn hảo. Trước buổi công diễn đầu tiên, chương trình còn bị hoãn lại nhiều lần vì vấn đề đối tác.
Năm thứ tư sau ngày tái xuất, tôi đón sinh nhật tuổi 30. Sự nghiệp gần như đã ở đỉnh cao. Điều tiếc nuối duy nhất… là vẫn chưa giành được huy chương vàng tại một giải đấu quốc tế lớn.
Lại một mùa xuân nữa đến, khi cây ngô đồng bên ngoài phòng tập bắt đầu nảy lộc, tôi nhận được cuộc gọi từ Linh Mục.
Người đàn ông luôn bình tĩnh ấy lần đầu tiên kích động đến mức gần như hét lên qua điện thoại:
“Nghi lễ mùa xuân được chọn làm tiết mục khai mạc tại Liên hoan múa quốc tế rồi!”
Tôi nhất thời không kịp phản ứng.
Linh Mục bật cười sảng khoái:
“Tô Vãn, em sắp đứng trên sân khấu quốc tế thật rồi!”
Lần đầu tiên gặp lại Lệ Đình Uyên sau thời gian ly thân… là tại lễ trao giải múa quốc gia.
Lệ Đình Uyên, với tư cách là Chủ tịch tập đoàn Lệ thị — nhà tài trợ chính của Liên hoan Nghệ thuật — tất nhiên ngồi hàng ghế đầu khu vực VIP.
Những năm qua đế chế kinh doanh của anh ngày càng mở rộng, nhưng anh vẫn luôn duy trì sự ủng hộ cho nghệ thuật.
Mạng xã hội đã sớm bàn tán không ngớt — rằng tôi từng vì hôn nhân mà rút lui khỏi giới múa, rồi sau ly thân lại trở lại đỉnh cao. Câu chuyện tình yêu giữa tôi và anh vẫn luôn là chủ đề bàn tán không dứt.
Nhưng tất cả những điều đó… chẳng còn liên quan đến tôi.
Khi đang chỉnh lại váy múa trong hậu trường, đầu ngón tay tôi lại khẽ run.
Nghi lễ mùa xuân là tác phẩm tôi dồn hết tâm huyết. Tôi hy vọng nó có thể trở thành dấu chấm tròn trịa nhất cho những năm tháng nỗ lực vừa qua.
Nhiều năm sau, tôi vẫn nhớ rõ buổi tối hôm ấy.
Khi chủ tịch hội đồng nghệ thuật xướng tên tôi, cả khán phòng như nổ tung trong những tràng pháo tay kéo dài không dứt.
Tôi chậm rãi đứng dậy, bước lên sân khấu giữa những lời chúc mừng.
Ánh đèn rực rỡ rọi xuống, trong khoảnh khắc ngước nhìn, ánh mắt tôi giao với ánh mắt của Lệ Đình Uyên dưới sân khấu.
Trong đôi mắt ấy có nụ cười dịu dàng và một cảm xúc không rõ tên — như thể quay về buổi chiều lễ tốt nghiệp cấp ba năm ấy…
Khi anh, với tư cách là cựu học sinh ưu tú, trao cho tôi giải đặc biệt môn múa. Ánh mắt hôm đó… cũng giống hệt như bây giờ.
Tôi nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ.
Sau bài phát biểu, tôi ngừng lại một chút, hít sâu một hơi.
“Tôi là Tô Vãn.”
Tôi giơ cao chiếc cúp, mỉm cười dưới ánh đèn rực rỡ:
“Giống như cái tên của mình, tôi sẽ tiếp tục nhảy múa nhẹ nhàng mà kiên định — và không bao giờ ngoảnh lại.”
Dưới khán đài, tiếng vỗ tay như sấm.
Và tôi biết, khoảnh khắc ấy… tôi thực sự đã thoát khỏi tất cả mọi gông xiềng.
Nhưng sâu trong tim, tôi vẫn âm thầm giữ lại một góc mềm mại nhất… …cho khoảnh khắc rung động đầu tiên của đời mình.
Hết