Chương 6 - Cuộc Hôn Nhân Đầy Khó Khăn
Bước vào ga tàu điện ngầm, tôi nhìn đồng hồ—từ lúc gặp anh đến khi bình tĩnh lại, chỉ mất sáu phút.
Không tệ. Tôi bật cười một cái với chính mình.
Cơn gió tàu vào ga cuốn theo tuyết đọng, quét lên sân ga những vòng xoáy lấp lánh.
Bên ngoài cửa kính, trận tuyết đầu mùa năm nay đang rơi.
Dù có rơi nhiều đến đâu, tuyết rồi cũng sẽ tan.
Sau khi chương trình thi đấu quốc tế phát sóng, nó lập tức leo thẳng lên hot search.
Từ chuyện tôi rút lui ở thời kỳ đỉnh cao để kết hôn, đến tin đồn tái xuất vì hôn nhân rạn nứt, các lời đồn đoán cứ thế bùng nổ.
Linh Mục thì tỏ vẻ hài lòng:
“Giới múa hiếm khi được quan tâm nhiều như vậy, món ăn nguội xào lại mà vẫn thơm đấy chứ.”
“Không tệ đấy Tô Vãn,” Anh đưa cho tôi chai nước, “Ba năm rời sân khấu, vừa quay lại đã thành tâm điểm bàn tán rồi.”
Tôi chỉ biết bất lực lắc đầu.
Trước ngày chính thức vào Nhà hát Lớn quốc gia để tập luyện, tôi ghé lại căn hộ ven sông.
Căn penthouse nhìn ra toàn cảnh dòng sông này từng chất đầy những ảo tưởng ngọt ngào của tôi về hôn nhân.
Không ngờ, Lệ Đình Uyên lại có mặt ở nhà.
Anh mặc bộ đồ ở nhà màu xám đậm, cằm lởm chởm râu xanh cả người toát lên vẻ tiều tụy hiếm thấy. Với một người có thể làm việc suốt 48 tiếng vẫn tỉnh táo như anh, điều đó thực sự quá bất thường.
Phòng ngủ chính vẫn giữ nguyên như cũ, trong không khí vẫn còn phảng phất mùi tuyết tùng mà tôi thường dùng. Giày múa và đồ tập của tôi đã được gửi đi từ trước, chỉ còn vài món đồ cá nhân cần tự tay thu dọn.
Lệ Đình Uyên lặng lẽ đi theo sau, luôn giữ khoảng cách hai bước.
Khi tôi sắp xếp đến món đồ cuối cùng, ánh mắt bất giác dừng lại ở phòng làm việc — Cuốn album du lịch vẫn còn mở trên bàn, chính là tôi cẩn thận làm vào năm ngoái.
Tôi còn nhớ lúc mới cưới, chúng tôi từng ngồi trò chuyện ở đây khi ngoài trời mưa rả rích.
Tôi cuộn mình trong ghế sofa, vừa lật tạp chí du lịch vừa hào hứng nói: “Chờ xong tour diễn, mình đi Iceland ngắm cực quang nhé?”
Anh chỉ xoa đầu tôi: “Chờ vụ sáp nhập này kết thúc đã, giờ anh thật sự không rảnh.”
Lúc tôi chuẩn bị rời đi, Lệ Đình Uyên nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng.
Vòng tay anh vẫn ấm áp và quen thuộc, giọng anh trầm khàn:
“Anh biết mình đã làm chưa đủ tốt, nhưng anh đang cố gắng học cách thay đổi.”
“Thậm chí anh còn đi hỏi bạn bè sống hôn nhân hạnh phúc…”
Giọng anh nghẹn lại: “Anh đang thật sự cố gắng thay đổi bản thân.”
“Vãn Vãn,” Hơi thở anh phả vào mái tóc tôi, “Mùa đông năm nay, mình cùng đi ngắm cực quang được không?”
Trong từ điển của Lệ Đình Uyên, không có ba chữ “xin lỗi”.
Anh sinh ra đã đứng ở nơi cao người khác khó với tới — xuất thân tốt, năng lực xuất chúng, cuộc đời luôn suôn sẻ.
Thế giới của anh chưa bao giờ cần phải quan tâm cảm nhận của người khác, cũng không cần học cách cúi đầu nhận sai.
Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng tình yêu có thể hóa giải tất cả. Đến khi đầu vỡ máu rơi mới hiểu — có người vĩnh viễn không biết cách yêu.
“Đình Uyên.” Tôi khẽ gọi, giọng nhẹ như một tiếng thở dài, “Em đã cho anh quá nhiều cơ hội rồi.”
Cơ thể Lệ Đình Uyên cứng đờ. Tôi nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay anh, nhưng chưa rời đi ngay mà kéo tay anh bước vào phòng tập.
“Anh nhìn phòng tập này đi.” Tôi nhìn hình ảnh mờ nhòe của cả hai trong gương, “Có bao nhiêu đêm em ở đây luyện đi luyện lại cùng một động tác, lặng lẽ dõi theo ánh sáng hắt ra từ khe cửa phòng làm việc.”
Ánh mắt Lệ Đình Uyên khẽ lay động theo lời tôi.
“Nhưng anh luôn bận — hết cuộc họp này đến dự án khác. Đã bao lần em run rẩy vì kiệt sức, cửa phòng anh vẫn đóng im lìm.”
“Chiếc gương này phản chiếu bóng lưng em luyện tập một mình nhiều hơn cả số lần nó phản chiếu hình bóng anh.”
Anh định nói gì đó, nhưng tôi kéo anh đi về phía phòng khách.
“Chiếc sofa này, em thường ngồi đó xem video múa, vừa chờ anh về.”
“Chỉ cần nghe tiếng xoay tay nắm cửa phòng làm việc là em biết tâm trạng anh: nếu xoay nhẹ nhàng thì công việc suôn sẻ, nếu do dự thì chắc gặp khó khăn. Nhưng phần lớn thời gian… em không nghe thấy gì cả.”