Chương 1 - Cuộc Hôn Nhân Đầy Đắng Cay
Ngôi nhà này giống như một cái thùng bị rò rỉ vĩnh viễn.
Còn tôi, cứ quỳ gối trên nền nhà, cố gắng vô vọng lấy tay bịt lại những lỗ thủng.
Hôm nay, đôi tay tôi cũng mệt mỏi rồi.
Con gái tôi – bé Đậu Đậu – sốt lên ba mươi chín độ hai.
Tôi xót xa bế con từ bệnh viện về, bên ngoài mưa tầm tã.
Triệu Khải không đến đón, nói là đang tăng ca.
Tôi tin anh ta chắc? Tin quỷ gì chứ. Cái “tăng ca” ấy, tám phần mười là đang ngồi ở nhà mẹ anh ta, vừa uống canh nóng vừa xem tivi.
Về đến nhà, bên trong lạnh lẽo.
Một tay tôi bế Đậu Đậu, một tay bật đèn, còn tay thứ ba… Ồ, tôi nào có tay thứ ba.
Tôi đành ngậm túi thuốc trong miệng, dáng dấp chật vật chẳng khác gì một con chó.
Lo xong cho Đậu Đậu, tôi bước vào bếp định nấu chút cháo cho con.
Mở nắp thùng gạo, trống trơn.
Nhìn đáy thùng sáng loáng, tôi bỗng bật cười.
Đây đã là lần thứ ba trong tháng.
Tôi nhắn cho Triệu Khải: “Hết gạo rồi, mua ít mang về.”
Anh ta trả lời ngay: “Được.”
Rồi nhắn thêm: “Vợ ơi, mẹ anh bảo lưng đau, muốn mua ghế massage. Em xem thế nào…”
Cuối tin là mấy icon nũng nịu.
Tôi ném điện thoại lên bệ bếp, “bang” một tiếng.
Đậu Đậu trong phòng bị dọa ho khẽ hai tiếng, tim tôi thắt lại, vội chạy vào.
Gương mặt nhỏ xíu đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Mẹ ơi, con khó chịu…” bé rên rỉ.
“Bé ngoan, mẹ nấu cháo cho con.” Tôi đặt tay lên trán con, tim như bị dao cắt.
Nhưng… tôi lấy gì nấu cháo?
Tôi lại cầm điện thoại, mở khung chat của Triệu Khải, tay lơ lửng trên màn hình mà chẳng gõ nổi chữ nào.
Viết gì đây?
Viết rằng con gái anh sốt cao, nhà hết gạo, mà mẹ anh chỉ nghĩ đến cái ghế massage vài nghìn tệ?
Viết rằng kết hôn năm năm, anh chưa đưa tôi đồng nào, lương tháng đều nộp cho mẹ giữ?
Viết rằng mọi chi tiêu, tiền nhà, điện nước, gas, sữa bỉm cho Đậu Đậu, cả ăn mặc của tôi, đều một mình tôi gánh?
Những lời này, tôi đã nói vô số lần.
Anh ta hoặc im lặng, hoặc lặp đi lặp lại câu cũ: “Mẹ anh giữ hộ, tất cả vì tương lai của chúng ta.”
Vì tương lai ư?
Tôi nhìn căn hộ hai phòng này, tiền đặt cọc chủ yếu do nhà tôi trả.
Nhà anh ta chỉ góp được năm vạn, còn phải vét sạch của cải.
Trang trí là tôi chạy vạy, đồ điện cũng tôi mua.
Đậu Đậu chào đời, mẹ chồng chỉ ghé một lần, ném ra hai trăm tệ, lạnh lùng nói:
“Lâm Vị, con trai tôi kiếm tiền vất vả, cô phải biết tiết kiệm.”
Lúc đó, tôi thực sự muốn ném trả hai trăm đó vào mặt bà ta.
Nhưng tôi không thể.
Tôi là vợ Triệu Khải, là con dâu trên danh nghĩa của bà.
Tôi hít sâu, ép mọi cảm xúc cuộn trào xuống đáy lòng.
Gọi siêu thị dưới nhà, nhờ họ mang gạo lên.
Rồi lục ví, rút tờ tiền đỏ cuối cùng, đây là toàn bộ sinh hoạt phí còn lại của tháng.
Thuốc men cho Đậu Đậu, tôi đã phải quẹt thẻ tín dụng.
Cháo chín, tôi bón từng muỗng.
Con không muốn ăn, chỉ húp được nửa bát rồi ngủ.
Tôi ngồi bên giường, nhìn gương mặt đỏ bừng của con, nước mắt cứ thế rơi.
Tôi lấy gì để bám víu vào cuộc hôn nhân này?
Anh ta đẹp trai ư?
Hay chút dịu dàng hờ hững dành cho hai mẹ con?
Hay cái “niềm vui” mỗi lần lĩnh lương, anh chạy ngay đến nộp cho mẹ, rồi hí hửng cầm mấy chục đồng bà phát lại, khoe với tôi: “Vợ ơi, mẹ thưởng cho anh này”?
Tôi thấy mình đúng là trò cười, một trò cười to lớn.
Đêm đó, mười một giờ, Triệu Khải về.
Anh xách một túi gạo nhỏ, năm ký.
“Vợ ơi, anh về rồi.” Giọng vui vẻ.
Tôi không đáp.
Anh bước vào phòng, thấy Đậu Đậu, hạ giọng: “Con ngủ rồi à?”
“Đang sốt.” Tôi lạnh lùng.
“Gì cơ? Nặng không? Đã đi bác sĩ chưa?” Anh dồn dập hỏi, tỏ vẻ quan tâm vừa đủ.
“Anh nghĩ sao?”
Anh có lẽ cảm nhận được sự khó chịu của tôi, định ôm tôi.
Tôi tránh đi.
“Em sao thế?” anh ngơ ngác, “Đi làm mệt quá à?”
“Triệu Khải,” tôi nhìn thẳng, hỏi: “Tháng này nhà mình còn bao nhiêu tiền?”
Anh sững lại: “Tiền không phải em quản sao?”
“Đúng, em quản… nhưng chỉ là tiền lương của em. Còn tiền của anh đâu? Anh để ở đâu?”
Lại là im lặng.
Cuối cùng, câu cũ: “Mẹ bảo bọn trẻ tiêu xài hoang phí, nên bà giữ hộ.”
“Giữ hộ?”