Từ nhỏ tôi đã chẳng được lòng ai.
Ngày tôi bị hủy hôn, mấy kẻ đối đầu nghe tin liền kéo đến, ai nấy đều mỉa mai châm chọc, nhân cơ hội giẫm thêm một chân.
“Đại tiểu thư nhà họ Thôi cũng có ngày hôm nay à.”
“Cảm giác phá sản chắc khó chịu lắm nhỉ? Vị hôn phu kia của cô chẳng thèm quan tâm đâu. Nhưng nếu cô chịu cầu xin, tôi có thể suy nghĩ giúp một chút.”
“May mà hủy hôn sớm, cưới cô ta về thì đời anh ta coi như xong rồi.”
Tôi cười lạnh, gửi tin nhắn nhóm cho cả bọn để chọc tức: “Chuyện ba mẹ cậu tới dạm hỏi cậu còn chưa biết nhỉ? Tôi đồng ý rồi, sau Tết chúng ta làm lễ đính hôn.”
Ba mươi giây sau, tôi nhận được phản hồi.
“Thật à?”
“Cậu thích kiểu váy cưới nào? Đừng hiểu lầm, tôi chỉ tò mò thôi.”
Tôi: “?”
Bình luận