Chương 6 - Cuộc Hôn Nhân Đánh Đổi
Đánh nhau á?
Thôi… mệt lắm.
Tôi ló đầu từ sau lưng Tề Nghiễn, giơ điện thoại ra trước mặt Hề Vũ.
Trên màn hình là ảnh tôi chụp lén… nửa chiếc chứng minh nhân dân thò ra từ ví của hắn.
“Anh Hề này,” tôi cười tươi rói, “tôi chẳng có gì đặc biệt, chỉ mỗi cái trí nhớ là tốt. Ví dụ như… địa chỉ trên căn cước công dân của anh, tôi hình như… lỡ nhớ mất rồi.”
“Với lại, lúc nãy anh bảo bọn tôi phải quỳ xuống cầu xin anh đúng không?”
Tôi bấm mở tính năng ghi âm, “Câu nói đó, tôi vừa hay ghi âm được.
Anh nói xem, nếu tôi gửi đoạn ghi âm này… kèm với địa chỉ nhà… cho vợ anh thì sẽ thế nào nhỉ?”
Tôi cố tình liếc nhìn cô gái ngồi cạnh hắn — người đã tái mét từ lâu.
“À đúng rồi, ảnh của chị này tôi cũng chụp luôn rồi. Tiện thì gửi chung một lần, đỡ mất công.”
Mặt Hề Vũ chuyển từ đỏ gắt sang trắng bệch chỉ trong một nốt nhạc.
Hắn nhìn tôi, cứ như nhìn thấy ma.
“Cô… cô dám uy hiếp tôi?!”
“Không không không,” tôi lắc ngón tay, “Chỉ là… đang bàn về một khả năng hợp tác thương mại thôi mà.”
“Giờ thì,” tôi vỗ vỗ tay, “chúng ta nói tiếp về chuyện ba ly rượu và tiền tôm hùm được chưa?”
Nửa tiếng sau.
Tôi và Tề Nghiễn đã ngồi ở nhà hàng tôm hùm đắt nhất thành phố.
Trước mặt là một chậu to tổ bố tôm hùm sốt mười ba vị, thơm ngào ngạt — tất cả do Hề Vũ bao trọn gói.
Trước mặt tôi, còn có một phong bì đựng… đúng mười vạn tiền mặt.
Tề Nghiễn nhìn tôi, ánh mắt đầy thăm dò.
“Đường Noãn, anh thật không ngờ… em…”
“Chuyện bình thường mà.” Tôi vừa nói, vừa đeo găng tay nilon, “Trước kia, anh còn không biết em ăn cay hay không cơ mà.”
Anh im lặng.
Vì… đúng là thế thật.
Kết hôn hai năm, số lần Tề Nghiễn về nhà đếm trên đầu ngón tay. Anh ta hiểu về tôi chỉ vỏn vẹn: “Đường Noãn, con gái nhà họ Đường, vợ tôi.”
Anh thậm chí còn không biết — dù tôi có lười thật, nhưng đầu óc thì không chậm.
Đặc biệt là khi liên quan đến lợi ích của bản thân.
“Vậy em…” Anh ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Vì sao trước đây… lại thể hiện như thể…”
“Như thể là một con sâu vô dụng, sống không thể tự lo?” Tôi nói nốt phần còn lại giúp anh.
Vừa mút phần gạch tôm vàng béo, tôi vừa nói mơ hồ: Tại có người hầu rồi, em còn động não làm gì? Mệt lắm.”
Tề Nghiễn: “…”
Hình như anh lại lần nữa bị logic của tôi… thuyết phục.
Anh lặng lẽ cầm một con tôm hùm lên, bắt đầu vụng về bóc vỏ.
Sau đó, anh đặt miếng thịt tôm đã bóc gọn gàng vào chén tôi.
Tôi liếc nhìn anh một cái, không nói gì, chỉ gắp ăn.
Ừm, vị cũng ổn lắm.
Thấy tôi ăn, anh lập tức tiếp tục bóc — hết con này đến con khác.
Rất nhanh, trong chén tôi đã có hẳn một “núi tôm mini”.
【Ting! Nhiệm vụ ẩn “Bảo nam chính bóc tôm cho bạn” đã hoàn thành!
Phần thưởng: +10 điểm hảo cảm từ nam chính!】
【Điểm hảo cảm hiện tại 30. Ký chủ, cố lên! Chỉ cần đạt 100 điểm, bạn sẽ có thể “phản pháo” hệ thống và trở thành nữ chính đích thực!】
Tôi phớt lờ màn thông báo của hệ thống.
Ăn xong tôm hùm, Tề Nghiễn đi tính tiền, tôi ngồi chờ tại bàn.
Đúng lúc đó, Bạch Nguyệt xuất hiện.
Cô ta cầm một ly trà sữa, mặt đầy vẻ “bất ngờ vui mừng” nhìn tôi:
“Là bà Tề sao? Trùng hợp quá, chị cũng ở đây à~”
Tôi hơi nhấc mí mắt, xem như chào.
Cô ta ngồi xuống đối diện, đẩy ly trà sữa về phía tôi:
“Trà sữa ở đây ngon lắm, em mời chị.”
“Cảm ơn, tôi chỉ uống nước ép trái cây nguyên chất.” — Tôi từ chối.
Nụ cười của cô ta hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ tự nhiên.
“Chị Tề à, em biết hiện tại anh Tề đang gặp chút khó khăn.
Nhưng xin chị hãy tin anh ấy — anh ấy là người rất có năng lực, nhất định sẽ vực dậy thôi!”
“Biết chứ.” Tôi đáp tỉnh bơ.
Cô ta sững người: “Chị… biết rồi?”
“Ừ.” Tôi gật đầu, “Vì nếu anh ấy không vực dậy được, ai sẽ bóc tôm cho tôi ăn?”
Bạch Nguyệt: “…”
07
Rõ ràng Bạch Nguyệt bị lối suy nghĩ “có một không hai” của tôi làm nghẹn họng.
Cô ta há miệng ra, có vẻ muốn nói mấy câu kiểu “Chị không yêu anh ấy, chị chỉ yêu bản thân mình”…
Nhưng tôi không cho cô ta cơ hội.
“Vậy nên,” tôi nhìn thẳng cô ta, rất chân thành gợi ý, “thay vì ở đây phí lời với tôi, sao cô không đi cổ vũ anh ấy đi? Giục anh ấy vực dậy nhanh chút.”
Anh ấy vực lại càng sớm, tôi càng sớm được đổi sang sofa lớn hơn mà nằm.
Biểu cảm của Bạch Nguyệt… phong phú như bảng pha màu.
Vừa đúng lúc đó, Tề Nghiễn quay lại sau khi thanh toán xong.
Thấy Bạch Nguyệt, anh chỉ khẽ gật đầu một cái, rồi thản nhiên bước đến bên tôi, rút khăn giấy, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho tôi.
“Miệng dính như mèo con.” Giọng anh mang theo chút cưng chiều… mà chính anh có lẽ cũng không nhận ra.
Tôi lười nhúc nhích, mặc kệ anh lau.
Bạch Nguyệt nhìn cảnh đó, sắc mặt trắng bệch.
“Tề Nghiễn… em…”
“Cảm ơn em đã quan tâm.” Tề Nghiễn cắt lời cô ta, giọng vẫn lịch sự nhưng đầy xa cách,
“Nhưng vợ anh đang ở đây. Có những lời… không nên nói thì hơn.”
Anh… đang bảo vệ tôi?
Bạch Nguyệt cắn môi, mắt đỏ hoe, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
【Trời ơi! Nam chính bùng nổ khí chất luôn rồi! Ký chủ, nhanh! Tặng anh ấy một cái hôn yêu thương làm phần thưởng!】
Tôi lặng lẽ… lùi ra sau một chút.
Đừng đụng vào tôi. Tôi chỉ muốn làm một cái máy ăn cơm không có tình cảm.
Trên đường về nhà, Tề Nghiễn không nói lời nào.
Tôi ăn no rồi thì bắt đầu buồn ngủ, tựa đầu vào cửa kính lơ mơ gà gật.
“Đường Noãn.” Anh bất ngờ lên tiếng.
“Ừm?”
“Hôm nay em… tại sao lại giúp anh?”
“Tôi đâu có giúp anh,” tôi nhắm mắt, lẩm bẩm,
“Tôi giúp… nguồn cơm ổn định của tôi thôi.”
Và… còn vì tôm hùm cay nữa.
Không khí trong xe lại rơi vào im lặng.
Một lúc sau, tôi nghe anh bật cười rất nhỏ.
“Đường Noãn, em thật là…”
Nhưng anh không nói hết câu.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong mùi đồ ăn thơm nức mũi.
Lạ thật. Tề Nghiễn hôm nay lại không đi làm.
Anh mặc cái tạp dề gấu hồng quen thuộc, bận rộn trong bếp chuẩn bị một bữa sáng cực kỳ đầy đủ và hoành tráng.
“Anh không phải đi quán cà phê nữa hả?” Tôi hỏi.
“Không.” Anh đặt đĩa thịt xông khói chiên giòn trước mặt tôi. “Anh nghỉ việc rồi.”
“Ờ.” Tôi gật đầu. Biết rồi.
Dù sao chỉ cần có đồ ăn, anh làm gì tôi cũng không quan tâm.
“Anh hợp tác với Hề Vũ rồi.” Anh tiện thể tung ra một “quả bom” mới.
Tôi cắn dở miếng thịt, khựng lại.
“Hề Vũ?” Cái ông bị tôi moi mười vạn hôm trước á?
“Ừ.”
Tề Nghiễn ngồi xuống đối diện tôi, vẻ mặt nhẹ nhõm và tự tin mà tôi chưa từng thấy trước đây.
“Anh bỏ vốn kỹ thuật, hắn bỏ tiền. Tụi anh mở một công ty đầu tư mới.”
“Tại sao hắn đồng ý?” Tôi tò mò.
Tề Nghiễn nhìn tôi, mỉm cười: “Vì anh ta… bị em ‘thuyết phục’ rồi.”
Thì ra sau hôm qua về nhà, Hề Vũ càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn, liền âm thầm điều tra về tôi.
Phát hiện ra ngoài thân phận là cô con gái không được yêu thích của nhà họ Đường, tôi còn từng là “át chủ bài” của đội tranh biện trường đại học — khẩu khí bén, logic chặt, mồm mép cực bén.
Hắn nhận ra tôi không phải loại “chim hoàng yến trong lồng son” dễ bắt nạt.
Cộng thêm đầu óc kinh doanh của Tề Nghiễn, với bản năng đầu cơ của mình, Hề Vũ lập tức ngửi thấy… mùi tiền.
Thế là, hắn chọn cách “biến thù thành bạn”.
“Vậy nên, Đường Noãn,” Tề Nghiễn nhìn tôi, “Em chính là nhà đầu tư thiên thần đầu tiên của bọn anh.”
Tôi: “…”
Tôi chỉ là định chém một ít… tiền cơm thôi mà.
Chuyện sao càng ngày càng… đi xa vậy?
Công ty mới thành lập, Tề Nghiễn lại càng bận hơn trước.
Ngày nào cũng đi sớm về muộn, có hôm ngủ luôn ở công ty.
Nhưng anh luôn nhớ gọi đồ ăn cho tôi trước khi về, đúng món tôi thích.
【Ký chủ! Hiện tại nam chính đang bước vào giai đoạn bứt phá sự nghiệp, rất cần sự động viên từ “nội tướng” hiền thục!
Nhanh! Hầm một nồi canh gà yêu thương, mang đến công ty để mọi người đều biết, cô mới là hậu phương vững chắc của anh ấy!】
Tôi liếc nhìn cái skin mới ra trong game.
Nấu canh á?