Chương 1 - Cuộc Hôn Nhân Đáng Ngờ
Khi nhận được cuộc gọi từ Hạ Tư Tuần,
Tôi còn tưởng anh ta định gọi để giẫm thêm một cước lên con chó sa cơ là tôi.
Không ngờ anh ta lại hỏi tôi còn độc thân không.
Tôi im lặng vài giây, nghĩ đến hồi xưa anh ta từng si mê tôi ra sao:
“Anh sẽ bao nuôi tôi sao?”
Sau đó tôi lặng lẽ nhấn nút ghi âm.
Chỉ cần anh ta dám gật đầu, tôi sẽ mang bản ghi âm đó ra tống tiền anh ta một khoản.
Dù gì bây giờ anh ta cũng là một người có tiếng trong giới thương trường ở Kinh thành.
Đã không còn là cậu trai nghèo năm xưa quỳ gối cầu xin tôi đừng chia tay nữa rồi.
Nhưng không ngờ câu tiếp theo của anh lại là:
“Làm vợ tôi.”
“Đổi lại, tôi sẽ giúp em trả hết nợ, ba mẹ em cũng không cần phải dọn khỏi biệt thự.”
“Em chỉ cần thực hiện đúng bổn phận của phu nhân nhà họ Hạ, không được dây dưa với bất kỳ người đàn ông nào khác.”
Nghe đến đây, tôi lập tức dao động:
“Hạ Tư Tuần, anh nói là làm đấy nhé.”
Anh nói rất nhanh, như thể sợ tôi đổi ý:
“Tiền đã chuyển rồi, ba giờ chiều gặp nhau ở Cục Dân Chính.”
Nói xong, anh “cạch” một tiếng rồi dập máy.
Nhanh vậy sao?
Anh cũng không sợ tôi cầm tiền rồi bỏ trốn à.
Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn từ ngân hàng trên điện thoại, tôi suýt nữa đã bật khóc vì sung sướng.
Dù mục đích của Hạ Tư Tuần không trong sáng, tôi cũng chấp nhận.
Mấy hôm nay ba tôi chạy vạy khắp nơi vay tiền, tóc đã bạc trắng vì lo lắng.
Công ty còn cả đống nhân viên đang chờ lĩnh lương.
Tôi lau nước mắt, gọi cho ba.
Nhưng ông nhất quyết bắt tôi trả lại số tiền đó.
Còn nói vừa rồi có một ông chủ lùn xấu xí đến tận nhà cầu hôn tôi.
Tôi nghĩ ngợi một chút, rồi gửi ảnh của Hạ Tư Tuần qua:
“Ba nghĩ gì vậy, anh ấy khác đám đàn ông thối tha đó mà.”
Tôi tô vẽ lại mối quan hệ này, nói rằng Hạ Tư Tuần là người si tình yêu mà không được.
Ba tôi cũng giống tôi, là một “sắc mê” chính hiệu.
Nhìn thấy ảnh xong thì cười toe toét, nhận tiền luôn, còn dặn dò tôi phải biết trân trọng người ta:
“Số tiền này coi như ba mượn của tụi con, đợi có tiền hàng về rồi ba trả, à mà con rể ngoan của ba tên gì ấy nhỉ?”
“Hạ Tư Tuần.”
“Tên Tiểu Hạ nghe hay đấy, mà nghe quen quen ha ha ha.”
Dĩ nhiên là quen rồi.
Năm năm trước, tôi vì theo đuổi một anh Tây mà ra nước ngoài, bỏ rơi Hạ Tư Tuần.
Anh ta từng đuổi theo đến tận sân bay, quỳ xuống cầu xin tôi đừng đi.
Chuyện đó khi ấy náo loạn khắp thành phố.
Ba tôi dĩ nhiên cũng biết, nhưng ông đã quen với tính nết lả lơi ong bướm của tôi.
Chẳng bao giờ nhớ nổi tên tuổi hay mặt mũi những người đàn ông từng xuất hiện quanh tôi.
May mà ông không nhớ.
Nếu nhớ thì ông tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận món tiền này.
2
Sau khi nhận được giấy đăng ký kết hôn, tôi đứng giữa sảnh lớn mà thấy bối rối.
Xung quanh toàn là những cặp đôi dính nhau như keo.
Còn Hạ Tư Tuần thì cúi đầu, nhíu mày nhìn chằm chằm quyển sổ đỏ trong tay,
Nét mặt nghiêm túc đến mức như đang suy xét quốc sự,
Đến cả khớp ngón tay cũng hơi tái trắng.
Tôi gượng cười lảng đi:
“Không còn chuyện gì nữa chứ? Vậy tôi về trước—”
Anh kịp thời kéo lấy cổ tay tôi:
“Về đâu? Mấy tài liệu tôi gửi em không xem à?”
Tôi ngơ ngác không hiểu gì.
Hạ Tư Tuần kéo tôi lên xe.
Lúc này tôi mới phát hiện anh ta đã gửi một đống tài liệu qua.
Chữ dày đặc khiến tôi hoa cả mắt.
Cố gắng lắm mới nhìn rõ một mục trong đó: yêu cầu tôi phải dọn vào sống chung với anh ta trong căn nhà tân hôn giữa trung tâm thành phố.
Không hiểu sao, mặt tôi bất chợt đỏ bừng.
Trong đầu toàn những cảnh giới hạn.
Hồi đó tôi để ý anh, chính là vì mặt đẹp, dáng chuẩn.
Lại còn biết cách chiều lòng phụ nữ.
Cảm giác bên Hạ Tư Tuần quá tuyệt.
Khiến tôi ở nước ngoài dù gặp bao nhiêu trai đẹp cũng thấy nhạt như nước ốc.
Dù có gương mặt hút hồn đến đâu,
Chỉ cần để lộ lông ngực khi mặc áo, hoặc đứng xa hai mét đã nồng nặc mùi nước hoa,
Hay khi bàn luận chủ đề xã hội mà tỏ vẻ ta đây một cách ngu ngốc,
Là tôi lập tức không chịu nổi.
Những lúc ấy tôi luôn nhớ đến Hạ Tư Tuần.
Anh ấy lúc nào cũng khiêm nhường, ôn hòa, nhẹ nhàng.
Ngay cả lúc chia tay cũng khóc một cách đẹp đẽ, yếu ớt.
Khiến người ta không kìm được muốn thấy anh càng thêm đáng thương.
Nhưng lần gặp lại này, cảm giác mong manh nơi anh đã biến mất.
Tôi không khỏi có chút tiếc nuối.
“Em còn định nhìn tôi bao lâu nữa?”
Hạ Tư Tuần cắt ngang mớ suy nghĩ vẩn vơ trong tôi.
Tôi lúc này mới nhận ra xe đã dừng trước một căn biệt thự xinh đẹp.
Vội mở cửa xuống xe.
Nhưng Hạ Tư Tuần không đi theo.
Cũng phải thôi, giờ anh là Chủ tịch Hạ bận trăm công nghìn việc.
Tôi không nghĩ nhiều về anh nữa, chỉ chăm chú nhìn ngắm căn biệt thự trước mắt.
Nếu không phải vì thái độ lạnh nhạt của Hạ Tư Tuần,
Tôi gần như đã tin rằng anh trang trí căn nhà này đúng theo sở thích của tôi.
Tôi từng tham quan một lâu đài hoàng gia châu Âu.
Lúc đó chụp rất nhiều ảnh, còn đăng lên mạng xã hội khen không ngớt.
Thậm chí còn tag ba tôi, bảo ông hãy cải tạo lại căn nhà cũ giống như thế.
Ba tôi tức đến mức bảo tôi ở lại châu Âu làm công chúa luôn đi, đừng về nữa.
Nhưng sau này tôi đổi tài khoản, những bài đăng đó cũng biến mất.
Có thể là trùng hợp thôi, nhiều chi tiết trong căn nhà này lại khá giống lâu đài đó.
Dù sao xét theo mốc thời gian, lúc đó chắc Hạ Tư Tuần hận tôi đến tận xương tủy rồi.
Làm gì có chuyện anh sẽ thiết kế nhà cưới theo ý tôi.
3
Tôi nằm trên sofa, ăn trái cây mà dì đã cắt sẵn,
Uống trà sữa do quản gia mang tới.
Cuối cùng cũng đọc xong mấy tài liệu Hạ Tư Tuần gửi.
Thật kỳ lạ, trong đó không hề có bẫy gì cả.
Tôi chỉ cần đóng vai phu nhân nhà họ Hạ, mỗi tháng có mười vạn tiền lương.
Tôi nghĩ lại, số tiền này chắc cũng dùng để mua đồ đạc quần áo.
Tính ra thì mười vạn cũng hơi eo hẹp.
Kết quả là quản gia dẫn tôi vào phòng thay đồ.
Cả một bức tường toàn là đồ hiệu, túi xách, giày dép tôi từng hay mặc.
Nhưng để trả nợ, tôi từng cắn răng bán hết.
Quản gia với gương mặt nghiêm túc nói là Chủ tịch Hạ đã dặn sắm sẵn trước đó.
Tôi hít sâu một hơi.
Nghĩ bụng đúng là gió xoay chiều.
Chẳng qua là hầu hạ đàn ông thôi mà?
Tôi mở khung chat, gửi tin nhắn cho bạn thân:
“Bảo bối, cậu biết cách khiến đàn ông sướng không?”
“? Cậu bị hack nick à? Hay là bị gã nào bỏ bùa rồi?”
Tôi gửi voice sang:
“Cậu biết gì chứ, chị đây là biết tiến biết lùi.”
Nói tới đây, tôi chợt nhớ ra điều gì.
Gửi tin nhắn cho Hạ Tư Tuần:
“Chồng ơi, gần đây anh có đi khám sức khỏe không?”
Cảm thấy câu hỏi hơi khả nghi,
Tôi vội bổ sung:
“Em không có ý gì khác đâu, chỉ là quan tâm sức khỏe của anh thôi.”
“À đúng rồi, đây là báo cáo khám sức khỏe của em.”
Để thể hiện thành ý, tôi gửi luôn bản điện tử báo cáo khám sức khỏe của mình.
Hạ Tư Tuần không trả lời.
Nhưng lúc tan làm, anh mang về một bản báo cáo mới tinh đặt trước mặt tôi.
Tôi ngẫm lại những thông tin đã thu thập.
Tuy chỉ có một kiểu miễn cưỡng dùng được.
Tôi quỳ xuống, định học theo cách cởi thắt lưng cho anh.
Nhưng lại bị anh nắm lấy cổ tay kéo đứng dậy:
“Thẩm Ninh, em đang làm gì vậy?”
Tôi ngẩng đầu, tạo biểu cảm đáng thương đáng yêu.
Lúc nãy còn cố tình trang điểm kiểu mặt mộc giả, vừa thuần khiết vừa gợi cảm.
Nhìn gương còn suýt mê chính mình.
Một tay khác thì như con bún láu lỉnh, gỡ cúc áo anh:
“Chồng ơi, để em giúp anh.”
Cởi thắt lưng hơi khó, nhưng cởi nút áo thì tôi rất thuần thục.
Trong mắt Hạ Tư Tuần cuộn trào cơn bão, chân mày nhíu chặt như muốn kẹp chết ruồi.
Nhưng đột nhiên anh buông tay, nổi giận bước thẳng lên lầu.
Tôi nghĩ bụng đúng là nịnh không đúng lúc rồi.
Rón rén theo sau anh lên lầu.
Trong lòng âm thầm tự cổ vũ bản thân.
Dù gì Hạ Tư Tuần có tức giận cũng không đánh người.
Không ngờ anh vào thẳng phòng tắm.
Tôi đứng ngoài cửa, mặt đầy nghi hoặc.
Sau đó tìm trong tủ ra một bộ đồ ngủ mỏng tang.
Chờ nửa tiếng, vừa buồn ngủ vừa lạnh.
Hạ Tư Tuần vẫn chưa ra.
Tôi trùm chăn, bắt đầu lướt điện thoại.
Một bài đăng bật lên thu hút sự chú ý của tôi.
Tiêu đề là: “Tiểu thư từng coi tôi như chó mà vứt bỏ, giờ lại phá sản rồi.”
Thật trùng hợp.
Tôi vô thức nhấn vào xem.
Càng xem càng thấy quen.
Càng xem càng nhập tâm.
Các bình luận của cư dân mạng y như nói hộ lòng tôi:
“Chủ thớt định trả thù cô ta thế nào?”
“Tôi đã đề nghị kết hôn, sau này mỗi tháng chỉ cho cô ta mười vạn sinh hoạt phí.”
Tôi khựng lại.
Chỉ có vậy?
Cư dân mạng cũng thấy buồn cười:
“? Nói thì nói không làm chó cho tiểu thư, nhưng thật ra đuôi đã vẫy tít rồi đúng không?”
Tôi nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Hạ Tư Tuần.
Không giống vẫy đuôi.
Giống như bệnh dại đang trong thời kỳ ủ bệnh.
Trông kiểu gì cũng sắp cắn tôi một phát.
Chủ thớt rõ ràng cũng không đồng tình:
“Đây chỉ là phần đầu kế hoạch, tôi có nhịp điệu riêng, hơn nữa trước kia cô ta toàn quẹt thẻ đen, giờ bóp lại thế này, đã rất khó chịu rồi.”
“Đã khó chịu mà chủ thớt còn chu đáo thế.”
“Kệ đi, tôi mà có người yêu cho tôi mười vạn mỗi tháng, tôi cũng nhận ngay chú chó si tình này.”
Tôi lướt xuống cuối, thấy tin nhắn mới đăng cách đây 5 phút:
“Cô ấy học mấy trò này từ khi nào thế, tức chết mất.”
Bên dưới là một đống dấu hỏi.
Anh không trả lời, chỉ lẩm bẩm một mình:
“Tiểu thư nên mãi mãi ở vị trí cao cao tại thượng, không ai xứng được cô ấy nhìn xuống, kể cả người đó là tôi.”
Tôi không kìm được, nhấn vào trang cá nhân của anh.
Năm năm trước, anh đăng bài đầu tiên:
“Tiểu thư không cần tôi nữa, muốn chết quá.”
Phần bình luận toàn là người từ bài mới kéo sang:
“Chú chó si tình này à, xin hãy đợi thêm một kiếp nữa.”
“Chủ thớt đừng làm chuyện dại dột, đáng chết là con đàn bà kia!”
Có người nghi là chính Hạ Tư Tuần, đã trả lời riêng bình luận đó:
“Tiểu thư sống trăm tuổi, mày hút thuốc mỗi ngày, sớm muộn gì cũng bị ung thư phổi.”
Dưới phần bình luận, cư dân mạng cười nghiêng ngả:
“Tôi cạn lời, vừa có ai dám chửi tiểu thư là chủ thớt lập tức biến từ chó ngoan thành chó điên.”
“Ai hiểu được cảm giác tò mò nhấn vào trang cá nhân mà thấy toàn ảnh phì khói vào máy quay, răng vàng ố nhìn phát ói.”
“Cười xỉu, tiểu thư dạy kiểu gì vậy trời, cầu xin hướng dẫn!”