Chương 1 - Cuộc Hôn Nhân Đẫm Nước Mắt

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi c.h/e,c vào cái năm mà Chu Kinh An căm ghét tôi nhất.

Lần cãi nhau cuối cùng, anh ta đẩy tôi ngã xuống đất. Cơn đau tim bất ngờ ập tới khiến tôi đau đớn đến mức không chịu nổi. Nhưng trong phòng tắm, hoàn toàn không có thuốc…

Giữa chừng, bước chân Chu Kinh An khựng lại một chút. Anh ta quay đầu lại, nhìn thấy tôi đang nằm co quắp dưới đất, ôm chặt lấy ngực, ánh mắt đầy chán gh,ét, cười khẩy một tiếng:

“Lâm Trân Trân, tôi thật sự ước gì cô c.h/e,c đi cho rồi! Có lẽ ngay từ đầu, tôi không nên cứu cô!”

Lời của Chu Kinh An như xé nát trái tim tôi. Thế nhưng, vì đứa con trong bụng, tôi vẫn cố gắng dồn hết chút sức lực cuối cùng, lê người bò về phía anh ta.

Nhưng anh ta đi rồi. Không một chút do dự.

Trong cơn mê man vì đau đớn, tôi chợt nghĩ đến người đàn ông, khi xảy ra động đất, dù bị đ/è g.ãy chân cũng nhất quyết che chở cho tôi.

Nghĩ đến người chỉ vì một cuộc điện thoại của tôi mà bỏ mặc thương vụ trị giá hàng trăm triệu, vượt thành phố đến đón tôi.

Nghĩ đến người khi cầu hôn đã xúc động đến mức đeo nhẫn không nổi, nước mắt lăn dài trên má…

Tôi vẫn không thể hiểu nổi, vì sao chúng tôi lại trở nên thế này?

Nếu năm đó, tôi chịu nghe lời, không leo núi đi tìm Chu Thư Cảnh, liệu mọi chuyện có khác đi không?

Cơ thể tôi càng lúc càng lạnh.

Ý thức cuối cùng trước khi mất đi, là hình ảnh Chu Kinh An đẩy cửa bước vào.

Trên tay anh ta cầm một tập tài liệu. Anh ta nhìn tôi đang nằm sõng soài trong phòng tắm, cười lạnh:

“Đừng có giả vờ nữa, Lâm Trân Trân. Tôi không có thời gian xem mấy màn khóc lóc, la lối, rồi dọa chết của cô. Ký đơn ly hôn đi!”

Anh ta không hề nhận ra điều bất thường ở tôi. Nhưng trước đây, chỉ cần tôi hơi chau mày thôi, anh ta cũng đã cuống cuồng lo lắng.

“Lâm Trân Trân, tôi không còn gì để nói với cô nữa.”

“Loại đàn bà độc ác như cô, sống chung với cô cả đời, tôi chỉ thấy buồn nôn!”

Từng câu, từng chữ đều như dao đâm vào tim. Ánh mắt đầy oán hận của Chu Kinh An nhìn chằm chằm tôi:

“Nếu tôi biết cô sẽ hại c.h/e,c Thư Cảnh, thì ngày đó tôi đã tuyệt đối không cưới cô!”

Anh ta nhìn tôi đang bất động trên nền gạch lạnh lẽo của phòng tắm, siết chặt nắm đấm.

“Nếu cô muốn tiếp tục giả vờ, thì cứ việc! Khi nào cô diễn đủ rồi, chúng ta nói chuyện tiếp! Nhưng tôi nói cho cô biết, cuộc hôn nhân này, tôi nhất định sẽ chấm dứt!”

Chu Kinh An đi đến cửa phòng tắm, mạnh tay đóng sầm cửa lại, thậm chí còn khóa cửa từ bên ngoài trước khi rời đi.

Anh ta tin rằng tôi đang giả bệnh. Không chút do dự, bỏ mặc tôi mà đi.

Nếu là trước kia, khi anh ta nói tôi hại c.h/e,c Chu Thư Cảnh, tôi chắc chắn sẽ phản bác lại ngay.

Nhưng lần này, đến cả anh ta cũng không nhận ra sự bất thường của tôi.

Chu Kinh An că.m gh/ét tôi, vì anh ta tin rằng chính tôi đã khiến em gái nuôi của mình – Chu Thư Cảnh – c.h/e,c.

Chu Thư Cảnh là cô gái được mẹ Chu Kinh An nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi.

Khi Chu Kinh An đưa tôi về nhà và nói muốn kết hôn với tôi, cô ta là người phản đối dữ dội nhất.

Cô ta tặng tôi chiếc vòng tay của mình, rồi ngay sau đó vu khống tôi ăn cắp.

Cô ta cố tình thả dây dắt chó khi đi dạo, để con chó dữ cắn nát bắp chân tôi.

Ngay trong ngày đính hôn của tôi và Chu Kinh An, cô ta cố ý biến mất, khiến mọi người phải chạy khắp nơi tìm kiếm.

Tôi chỉ biết sau này, rằng Chu Thư Cảnh thích Chu Kinh An.

Khi tôi mang thai được ba tháng, Chu Thư Cảnh bất ngờ nhắn tin cho tôi, nói rằng cô ta muốn tự sát.

Tôi tin ngay mà không mảy may nghi ngờ, thậm chí còn một mình lên núi tìm cô ta.

Nhưng khi đến nơi, tôi mới biết, chính cô ta mới là người muốn g/.i,ết tôi.

Cô ta nói, tôi đã cướp đi Chu Kinh An của cô ta. Nếu không có tôi, anh ấy đã là của cô ta rồi.

Cô ta nói tất cả là lỗi của tôi…

Trong lúc tranh cãi dữ dội, Chu Kinh An tìm đến nơi.

Lúc đó, Chu Thư Cảnh vừa khóc vừa nhìn anh ta, nước mắt như mưa: “Anh à, sao chị dâu lại không thể chấp nhận em? Chị ấy hẹn em đến đây, chẳng phải là để đẩ/y em xuống vực sao?”

“Em thật lòng chỉ muốn thấy anh hạnh phúc, nên nếu em c.h/e,c rồi, có lẽ chị ấy sẽ vui…”

Vừa dứt lời, Chu Thư Cảnh liền gieo mình xuống vực sâu.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, không ai kịp phản ứng.

Về sau, trong phòng của Chu Thư Cảnh, người ta tìm thấy di thư mà cô ta đã chuẩn bị từ trước, bên trong là đầy những lời tố cáo tôi.

Một lúc ấy, tôi hoàn toàn không thể giải thích được gì.

Trong cơn suy sụp cảm xúc, tôi thậm chí từng nghĩ rằng chính mình đã hại chết Chu Thư Cảnh.

Đứa con đầu lòng của tôi… cũng vì vậy mà mất đi.

Cũng chính vì thế, Chu Kinh An bắt đầu hận tôi.

Tôi luôn nghĩ rằng Chu Thư Cảnh thật sự đã xảy ra chuyện.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)