Chương 2 - Cuộc Hôn Nhân Đã Lạnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi vạch trần lời nói dối của anh ta ngay tại chỗ, ném cái tên người nhận ‘Chu Lệ’ vào mặt anh ta.

Cuối cùng anh ta nổi giận vì xấu hổ, để lộ bộ mặt thật.

“Thẩm Nguyệt, cô bị thần kinh à! Đó là em gái ruột tôi! Nó đang yêu, nhà trai có tiền, nó mà không có cái xe ra hồn thì mất mặt chết! Cô cần gì phải tính toán như vậy?”

“Số tiền đó là của tôi! Là của hồi môn của tôi!”

Toàn thân tôi run rẩy vì tức giận.

“Tiền của cô? Cô gả cho tôi Chu Hạo, cả người cô là của tôi rồi, tiền của cô đương nhiên cũng là của tôi! Tôi tiêu tiền của mình mua xe cho em gái, là lẽ đương nhiên!”

Tiếng đập cửa ầm một cái khiến màng nhĩ tôi rung lên.

Sau đó tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.

Báo ứng đến quá nhanh, nhanh đến mức tôi còn chưa kịp cảm thấy hả dạ.

Chỉ có tê dại, sự tê dại vô tận.

Tôi móc từ túi ra thẻ ngân hàng của Chu Hạo, chính là chiếc thẻ anh ta đã dùng để chuyển đi ba mươi lăm vạn.

Đưa cho bác sĩ.

Bác sĩ cầm đi tra cứu.

Rất nhanh, y tá trưởng cầm tờ giấy quẹt thẻ bước đến, ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi.

“Thưa cô, trong thẻ này… chỉ có bốn tệ ba hào.”

Bốn tệ ba, chết tệ ba.

Thật là… may mắn.

Đây là thể diện cuối cùng mà Chu Hạo để lại cho cuộc hôn nhân ba năm của chúng tôi.

Tôi nhìn tờ hóa đơn trong tay y tá trưởng, nhìn con số chói mắt trên đó, bỗng bật cười.

Tiếng cười càng lúc càng lớn, vang vọng trong hành lang trống trải, mang theo vẻ quái dị và bi thương.

Mọi người xung quanh nhìn tôi bằng ánh mắt như đang nhìn người điên.

Tôi không quan tâm.

Tôi ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt chấn động của bác sĩ, từng chữ từng chữ lặp lại:

“Tôi nói, không cần cứu nữa.”

“Cứ để anh ta chết đi.”

02

“Đồ đàn bà độc ác! Con mụ đen lòng thối gan! Nếu con trai tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ lột da cô ra!”

Tiếng mắng chửi gay gắt, chua ngoa, như một cái dùi nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ tôi.

Không cần quay đầu lại, tôi cũng biết người đến là ai.

Lưu Ngọc Mai, mẹ chồng của tôi.

Còn có Chu Lệ, em chồng tôi, đứng phía sau bà ta, ăn mặc lòe loẹt, gương mặt đầy vẻ chua ngoa đanh đá.

Hai mẹ con họ hùng hổ xông thẳng đến trước mặt tôi, Lưu Ngọc Mai giơ tay lên, một cái bạt tai nhằm thẳng vào mặt tôi vung xuống.

Trên bàn tay được chăm sóc kỹ lưỡng của bà ta, đeo một chiếc vòng ngọc phỉ thúy nước rất đẹp.

Chiếc vòng đó, là món quà mẹ tôi tặng tôi khi kết hôn, Lưu Ngọc Mai nói người lớn đeo trông đẹp hơn, rồi “mượn” từ cổ tay tôi.

Mượn một cái, là ba năm.

Tôi không né.

Không phải không muốn, mà là không cần.

Cơ thể tôi nhanh hơn cả ý thức, nghiêng người sang một bên, nhẹ nhàng tránh đi.

Lưu Ngọc Mai dùng sức quá mạnh, vung hụt một cái, suýt nữa ngã nhào xuống đất, khuôn mặt càng thêm dữ tợn.

“Cô còn dám né! Con trai tôi sống chết chưa biết ra sao, mà cô còn rảnh để né! Thẩm Nguyệt, tim cô làm bằng đá chắc!”

Bà ta đứng vững lại, chỉ tay vào mũi tôi, nước bọt bay tứ phía.

Chu Lệ cũng hùa theo, ánh mắt quét từ đầu đến chân tôi, thấy tôi không hề trầy xước, trong mắt lóe lên một tia thất vọng, rồi lập tức hóa thành căm hận đậm đặc.

“Anh tôi thành ra như vậy rồi, cô vậy mà không rơi nổi một giọt nước mắt! Cô còn có lương tâm không! Nếu anh tôi chết rồi, người đầu tiên tôi sẽ giết chính là cô! Đồ sao chổi mang điềm xui!”

Cô ta bước lên một bước, định đẩy tôi, móng tay sắc nhọn suýt nữa chọc vào mặt tôi.

“Người đâu? Bác sĩ đâu? Mau đưa tiền ra cứu người đi! Đứng đực ra đó làm gì!”

Hai mẹ con họ, một kẻ tung một kẻ hứng, diễn cứ như tôi là hung thủ giết chết Chu Hạo.

Từ đầu đến cuối, không ai hỏi một câu xem Chu Hạo thế nào rồi, thương tích ra sao.

Điều họ quan tâm, từ đầu tới cuối, chỉ có tiền.

Tôi lạnh lùng nhìn họ biểu diễn, lấy từ trong túi ra điện thoại của Chu Hạo.

Màn hình vỡ nát vì tai nạn, nứt như mạng nhện.

Tôi mở màn hình, bấm vào ứng dụng ngân hàng, đưa ngay giao diện số dư tài khoản dí vào mặt họ.

Con số đỏ chót, tràn ngập ý chế giễu — 4.30.

“Tiền đâu?”

Giọng tôi không lớn, thậm chí có chút khàn khàn, nhưng trong hành lang bệnh viện ồn ào, lại truyền vào tai từng người một cách rõ ràng.

“Ba mươi lăm vạn mà các người ngày đêm mơ tưởng đâu rồi? Không phải đã nói đưa cho Chu Lệ mua xe cho nở mày nở mặt à?”

“Sao? Tiêu nhanh thế? Hay là các người dùng luôn rồi, mua sẵn quan tài cho Chu Hạo?”

Sắc mặt Lưu Ngọc Mai lập tức thay đổi, ánh mắt dao động, khí thế cũng xẹp xuống phân nửa.

Bà ta không ngờ tôi lại biết rõ đến vậy, còn dám nói thẳng ra giữa chốn đông người.

Chu Lệ thì bị tôi chọc giận hoàn toàn, cô ta còn trẻ, mặt dày hơn tường thành.

Cô ta giật lấy điện thoại từ tay tôi, nhìn thấy số dư trên màn hình, hét lên:

“Tiền đó vốn là của anh tôi! Là tiền anh tôi khổ cực kiếm được! Cho chúng tôi tiêu thì sao? Chuyện đương nhiên!”

“Giờ anh ấy gặp chuyện, cô là vợ anh ấy, bỏ tiền ra cứu người là chuyện nên làm! Cô đừng mong trốn tránh trách nhiệm!”

Lối suy nghĩ trơ trẽn đến cùng cực này, suýt chút nữa làm tôi bật cười vì tức.

Đúng là, một câu “chuyện đương nhiên”.

Thêm một câu “nên làm”.

Tôi nhìn đám người vây quanh ngày càng nhiều, trên mặt họ đủ loại biểu cảm: đồng tình, khinh thường, hiếu kỳ…

Tôi không đôi co với họ nữa.

Tôi chỉ lặng lẽ lấy điện thoại của mình ra, mở một đoạn ghi âm.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)