Chương 12 - Cuộc Hôn Nhân Đã Lạnh
Họ hoàn toàn sụp đổ.
Họ bán đi chiếc xe mới tinh của Chu Lệ còn chưa kịp chạy nóng, trả nợ ngân hàng, phần còn lại thậm chí chẳng đủ nhét kẽ răng.
Để trả nợ, cũng để giành lại mạng sống cho Chu Hạo, họ rao bán căn nhà cũ đã sống mấy chục năm.
Chỉ sau một đêm, từ người từng hống hách ngang ngược, họ biến thành “chuột chạy ngang đường”, nợ nần chồng chất.
Ngày tôi hoàn tất thủ tục, bước ra từ cục dân chính, trời nắng đẹp rực rỡ.
Tấm giấy chứng nhận ly hôn màu đỏ trong tay tôi, như một tấm vé dẫn tới cuộc đời mới.
Tôi ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm, chậm rãi, thở ra một hơi thật dài.
Hơi thở ấy, mang theo ba năm tủi nhục, kìm nén, đau đớn và bất cam.
Hơi thở ra rồi, tôi cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Giang Nam đang đợi tôi bên ngoài, cô ấy đưa cho tôi một ly latte ấm, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.
“Chúc mừng cậu, Thẩm Nguyệt.”
“Chào mừng quay lại cuộc sống.”
Tôi đón lấy cà phê, nhấp một ngụm, rất ngọt.
Phải rồi, làm lại từ đầu.
Thật tốt biết bao.
12
Một năm sau.
Tôi dùng ba mươi lăm vạn đã lấy lại được, cộng với số tiền tiết kiệm của bản thân, rời khỏi công ty nước ngoài ngột ngạt ấy, mở một studio riêng cho mình.
Sự nghiệp không lớn, nhưng ngày càng phát triển, quan trọng nhất là: cuối cùng tôi có thể sống vì chính mình.
Tôi cắt tóc ngắn gọn gàng, học trang điểm, bắt đầu tập gym, những bộ quần áo đẹp mà trước đây vì tiết kiệm không dám mua, giờ tôi mặc từng chiếc một.
Người trong gương, ánh mắt sáng rỡ, đầy tự tin, hoàn toàn khác biệt với người phụ nữ tiều tụy, ánh mắt u ám của một năm trước.
Giang Nam thỉnh thoảng vẫn kể cho tôi nghe về tình hình của nhà họ Chu.
Lưu Ngọc Mai vì phải chăm sóc Chu Hạo, lại còn phải ra ngoài làm nhiều công việc lặt vặt để trả nợ, hơn năm mươi tuổi mà trông như bảy mươi, tóc bạc trắng chỉ sau một đêm.
Chu Lệ, vì món nợ lớn và áp lực đè nặng, vội vã gả cho một người đàn ông địa phương điều kiện rất tệ — một người mà trước đây cô ta vốn coi thường. Nghe nói sau khi cưới, người đàn ông đó chán ghét nhà vợ như một cái hố không đáy, suốt ngày đánh chửi, cuộc sống đầy rẫy mâu thuẫn và khổ sở.
Ngôi nhà cũ của họ đã bị bán, chuyển đến một khu thuê trọ xa hơn, tồi tàn hơn.
Tôi nghe mà lòng không chút dao động.
Đáng thương ư?
Có lẽ là vậy.
Nhưng tất cả là do họ tự chuốc lấy.
Gieo nhân nào, gặt quả nấy.
Có một lần, tôi đi dạo phố ở trung tâm thành phố, chuẩn bị vật liệu cho một dự án mới.
Ở ngã tư đông đúc người qua lại, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc mà xa lạ.
Là Lưu Ngọc Mai.
Bà ta mặc một bộ đồ cũ kỹ màu xám xịt, đẩy một chiếc xe lăn, lưng còng gập xuống, khó khăn len qua dòng người.
Tóc bà ta, đã bạc trắng, như một búi cỏ khô.
Ngồi trên xe lăn, là Chu Hạo.
Đầu nghiêng sang một bên, nét mặt trơ lì, khóe miệng dính nước dãi, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, hoàn toàn không phản ứng với xung quanh.
Một cơn gió thổi qua thổi tung mái tóc trước trán anh ta, để lộ ra vết sẹo gớm ghiếc do tai nạn để lại.
Đúng lúc ấy, Lưu Ngọc Mai cũng nhìn thấy tôi.
Bà ta dừng bước, ngơ ngác nhìn tôi.
Nhìn chiếc áo khoác dáng dài vừa vặn trên người tôi, nhìn lớp trang điểm tinh tế trên mặt tôi, nhìn túi đồ tôi xách trên tay.
Trong ánh mắt bà ta, là vô vàn cảm xúc phức tạp đan xen.
Ánh mắt giao nhau, chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Bà ta là người đầu tiên quay đi, như thể bị bỏng, cúi đầu, vội vàng, gần như hoảng hốt mà đẩy xe lăn rẽ vào một con hẻm nhỏ khác, biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Tôi đứng yên tại chỗ, không bước tới, cũng không gọi tên.
Chỉ bình thản, nhìn bóng lưng chật vật của hai mẹ con họ, khuất dần ở cuối phố.
Chúng tôi, giờ đã là người của hai thế giới.
Tôi về đến nhà, lấy từ một chiếc ví cũ phủ đầy bụi ra một chiếc thẻ ngân hàng.
Là thẻ của Chu Hạo.
Sau khi ly hôn, tôi đã chặn liên lạc với cả nhà họ, chỉ còn chiếc thẻ này bị lãng quên trong góc.
Tôi cầm nó, đi xuống máy ATM dưới lầu.
Đút thẻ, kiểm tra số dư.
Trên màn hình, vẫn là con số chói mắt đó: 4.30 tệ.
Tôi bấm rút tiền.
Máy nhả ra bốn đồng xu và ba tờ tiền giấy nhàu nhĩ mệnh giá một hào.
Tôi cầm bốn tệ ba hào đó, bước ra khỏi ngân hàng.
Không xa là bệnh viện, trước cổng có một thùng quyên góp màu đỏ hình trái tim.
Tôi bước đến trước thùng quyên góp, giơ tay lên.
Mấy đồng xu lấp lánh ánh sáng yếu ớt dưới ánh mặt trời.
Tôi khựng lại, tay dừng giữa không trung.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà phải dùng thứ dơ bẩn họ để lại, để làm một việc sạch sẽ?
Họ không xứng.
Tôi thu tay lại, quay người, bước đến bên thùng rác ven đường.
Tôi nhìn bốn tệ ba hào trong tay, và chiếc thẻ ngân hàng mỏng nhẹ ấy.
Sau đó, buông tay.
“Loảng xoảng.”
Tất cả rơi vào thùng rác.
Tôi ném đi ba năm hôn nhân đầy nực cười.
Ném đi quá khứ ngu muội của mình.
Ném đi mọi phản bội, tổn thương và nhục nhã.
Tôi phủi tay, như thể phủi đi chút bụi bẩn cuối cùng.
Thế giới của tôi, từ đây sáng sủa trong lành.
(Hoàn)