Chương 10 - Cuộc Hôn Nhân Đã Lạnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Các đồng nghiệp xung quanh tôi đều sững sờ, bắt đầu bàn tán xì xào.

Những người không rõ chân tướng, có lẽ sẽ thật sự bị chiêu khổ nhục kế của họ lay động, tưởng rằng đây là một bà mẹ chồng và em chồng tỉnh ngộ, đang ăn năn hối cải vì sai lầm của mình.

Nhưng tôi nhìn màn kịch của họ, trong lòng lại chẳng gợn sóng, thậm chí còn thấy buồn cười.

Sớm biết hôm nay, hà tất ban đầu?

Giờ mới nhận ra Chu Hạo là chỗ dựa của họ sao?

Giờ mới biết không có tiền thì không nhúc nhích nổi sao?

Muộn rồi.

Nhưng tôi không vạch trần họ giữa chốn đông người.

Tôi cúi xuống, với tư thế gần như dịu dàng, đưa tay ra đỡ Lưu Ngọc Mai.

Sự chạm vào của tôi khiến bà ta run lẩy bẩy.

“Mẹ, mẹ làm gì thế? Mau đứng lên, đất lạnh mà.” Giọng tôi nghẹn ngào, đầy xót xa.

“Chúng ta dù sao cũng là người một nhà, có gì không thể ngồi xuống nói chuyện, cần gì phải thế này?”

Sự “mềm lòng” của tôi khiến ánh mắt Lưu Ngọc Mai và Chu Lệ tức khắc bừng sáng hi vọng.

Họ tưởng rằng, cái quỳ này đã khiến tôi động lòng trắc ẩn.

Tôi “đồng ý” với họ, tỏ vẻ muốn “hòa giải”.

Tôi nói với họ, tôi sẽ không truy cứu ba mươi lăm vạn kia nữa.

Lưu Ngọc Mai và Chu Lệ mừng rỡ như điên, liên tục cảm ơn, tưởng rằng cơn ác mộng cuối cùng cũng kết thúc.

Tôi nhìn dáng vẻ nhẹ nhõm sau tai qua nạn khỏi của họ, trong lòng âm thầm cười lạnh.

Không — cơn ác mộng, mới chỉ vừa bắt đầu.

“Nhưng,” tôi chuyển giọng, “hai người cần phối hợp với tôi, làm một chuyện.”

“Chỉ cần chuyện này xong xuôi, đừng nói ba mươi lăm vạn, tôi còn có thể đưa thêm một khoản lớn nữa để chữa bệnh cho Chu Hạo.”

Lời tôi, giống như một miếng mồi khổng lồ, khiến họ hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.

Họ nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy tham lam và háo hức, như hai con cá sắp chết khát nhìn thấy mưa cứu mạng.

“Chuyện gì? Cô nói đi! Chỉ cần cứu được con trai tôi, muốn chúng tôi làm gì cũng được!” Lưu Ngọc Mai lập tức nói.

10

Tôi dẫn bọn họ đến một quán trà gần bệnh viện.

Vẫn là căn phòng bao phủ đầy mưu toan đó, chỉ là lần này, thế công và thế thủ đã đảo ngược.

Tôi nhìn mẹ con họ đang ngồi bất an đối diện, ánh mắt tràn đầy khát khao và lấy lòng, từ tốn lấy một tập tài liệu từ trong túi ra.

“Tôi từng mua cho Chu Hạo một gói bảo hiểm tai nạn thương tật có giá trị rất cao, ngay sau khi chúng tôi kết hôn.”

Câu nói của tôi khiến mắt Lưu Ngọc Mai và Chu Lệ lập tức trừng lớn như chuông đồng.

“Bảo hiểm?”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, giọng nói bình tĩnh: “Số tiền bảo hiểm rất cao, ba triệu. Theo hợp đồng, nếu người được bảo hiểm gặp tai nạn dẫn đến tàn tật nặng hoặc mất khả năng lao động, công ty bảo hiểm sẽ chi trả.”

Ba triệu!

Con số này như một quả bom nổ tung trong đầu bọn họ.

Hô hấp của họ trở nên dồn dập, lòng tham trong ánh mắt gần như sắp tràn ra ngoài.

Ba triệu, đừng nói là chữa bệnh cho Chu Hạo, kể cả chữa khỏi rồi, phần còn lại cũng đủ để họ sống an nhàn cả đời.

“Vậy… vậy tiền bảo hiểm…” Chu Lệ lắp bắp hỏi, nước miếng suýt chảy ra.

“Người thụ hưởng là tôi.” Tôi thản nhiên nói.

Niềm vui trên mặt họ lập tức giảm đi một nửa, thay vào đó là căng thẳng và đề phòng.

Tôi nhìn vẻ mặt thay đổi của họ, cười lạnh trong lòng, rồi tiếp tục tung ra miếng mồi.

“Việc yêu cầu bồi thường bảo hiểm này cần một điều kiện tiên quyết. Đó là phải chứng minh mối quan hệ vợ chồng giữa tôi và Chu Hạo rất tốt, và tai nạn xảy ra hoàn toàn là ngoài ý muốn.”

“Nếu để công ty bảo hiểm biết chúng tôi đang làm thủ tục ly hôn, thậm chí biết trước khi xảy ra chuyện Chu Hạo còn chuyển tài sản ra ngoài, vậy thì việc đòi bồi thường sẽ rất rắc rối, thậm chí bị từ chối.”

Tôi ngừng lại một chút, để họ có thời gian tiêu hóa thông tin.

Sau đó, tôi đẩy tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn trên bàn tới trước mặt họ.

“Vì vậy, tôi cần hai người phối hợp với tôi.”

“Đây là một bản ‘Tuyên bố hòa giải nội bộ gia đình’.”

“Chỉ cần hai người ký tên vào đây, thừa nhận trước đó vì mâu thuẫn gia đình, trong lúc hồ đồ nên ‘mượn’ đi ba mươi lăm vạn, và cam kết sau này sẽ hoàn trả. Đồng thời, tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế tất cả tài sản của Chu Hạo, bao gồm cả khoản tiền bảo hiểm này.”

“Như vậy, sau khi tôi nhận được ba triệu từ công ty bảo hiểm, tôi sẽ lập tức chuyển toàn bộ cho hai người để chữa trị cho Chu Hạo. Hơn nữa, tôi cũng sẽ tự nguyện từ bỏ quyền sở hữu đối với số tiền này.”

“Tôi chỉ cần hai người ký tên, dùng một tờ giấy vô nghĩa, để chứng minh với công ty bảo hiểm rằng gia đình chúng ta ‘hòa thuận’, đổi lấy ba triệu tiền cứu mạng.”

Tôi nhìn họ, giọng nói chân thành đến mức ngay cả bản thân tôi cũng suýt tin.

“Chuyện này đối với hai người mà nói, quá lời rồi, đúng không?”

Lưu Ngọc Mai và Chu Lệ bị cái bánh trời rơi này làm cho choáng váng đầu óc.

Dùng một bản tuyên bố mà trong mắt họ hoàn toàn vô nghĩa, để đổi lấy ba triệu tiền mặt?

Quả là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!

Từ bỏ quyền thừa kế tài sản? Chu Hạo bây giờ chẳng khác gì người thực vật, dưới tên anh ta còn tài sản gì chứ? Căn nhà kia sớm đã chứng minh là tài sản trước hôn nhân của tôi rồi.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)