Chương 4 - Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Của Tổng Tài
Tôi xử lý kiểu gì bây giờ?!
Chẳng lẽ tôi phải chạy đi mua một căn nhà cũ nát rẻ tiền để dàn dựng lại à?!
Tối hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ nổi, nhìn Mục Dương nằm ngủ tay chân dang khắp giường, còn chép miệng mơ ngủ, tôi sầu đến mức muốn nhổ sạch tóc.
Sáng hôm sau, tôi còn ôm chút hy vọng cuối cùng gọi lại cho Tần Thâm, vẫn tắt máy.
Xong rồi, chắc cuộc họp chưa kết thúc.
Tám giờ năm mươi, chuông cửa reo đúng giờ.
Một đám đông ê-kíp vác máy móc lũ lượt tràn vào nhà tôi.
Tôi mặc bộ đồ ngủ bình thường nhất, mặt mộc hoàn toàn, cố gắng giữ bình tĩnh, trong lòng thì gào thét:
Che thông tin đi! Đạo diễn, anh nói sẽ che mà!
“Woa! Nhà của Mục Dương to đẹp quá!”
Anh quay phim đi theo vừa bước vào đã không nhịn được cảm thán, ống kính vô thức lia qua cửa sổ sát đất khổng lồ và khung cảnh sông nước tuyệt đẹp ngoài kia.
“Mục Dương ơi, dẫn mọi người đi tham quan căn cứ bí mật của con nào!”
Chị MC dẫn dắt rất nhiệt tình.
Mục Dương hào hứng mặt đỏ ửng, lập tức bật chế độ chủ nhà nhỏ:
“Dạ được! Đây là phòng đồ chơi của con!”
Thằng bé mở cửa phòng.
Ống kính đi theo vào.
Sau đó, trong phòng quan sát (tập này các mẹ được xem từ phòng riêng), cũng như trước mọi màn hình livestream của khán giả, ai cũng nhìn thấy rõ ràng —
Một bức tường đầy LEGO lâu đài phiên bản giới hạn, Transformers bản tuyệt chủng, đường đua xe hoạt hình mô phỏng tỷ lệ 1:1, thậm chí còn có cả một vòng xoay ngựa gỗ mini!
Bình luận trực tiếp bùng nổ:
“Vãi chưởng! Đây là phòng đồ chơi á? Đây là thiên đường chứ còn gì nữa!”
“Cái lâu đài LEGO kia tôi tra rồi, hàng tuyệt bản, trên chợ đồ cũ bị thổi giá lên sáu con số!”
“Đu quay ngựa gỗ?! Trong nhà có luôn khu vui chơi?!”
“Lâu đài! Chứng cứ rành rành! Ba cậu nhóc này chắc chắn là đại gia thật!”
“Mau nhìn kìa, kệ sách của Mục Dương! Cái đồ trang trí kia có giống món ngọc điêu năm ngoái đấu giá ở Sotheby’s không?!”
Đạo diễn trong phòng điều hành kích động đập đùi:
“Điểm bùng nổ! Đây là điểm bùng nổ rồi! Rating đảm bảo lên đỉnh!”
Tôi ôm mặt ngồi trong phòng quan sát, lòng như tro tàn.
Xong rồi, tiêu thật rồi.
Còn cái che mặt đâu? Đã nói là sẽ làm mờ mà?
Tôi có cảm giác Tần Thâm sắp từ phòng họp bay về, ném tôi thẳng xuống sông cho cá ăn.
Đúng lúc hỗn loạn ấy, trước cửa phòng đồ chơi — xuất hiện một bóng người tuyệt đối không nên có mặt.
Tần Thâm.
Rõ ràng là anh vừa từ cuộc họp quốc tế quan trọng trở về, trên người vẫn mặc bộ vest cao cấp đen thẳng thớm, tóc chải gọn gàng, khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ mệt mỏi sau chuyến bay dài, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén lạnh lùng.
Có lẽ anh chỉ muốn ghé thăm Mục Dương, không ngờ vừa mở cửa đã đụng ngay ống kính đen sì và cả căn phòng chật kín người.
Thời gian như đông cứng lại trong khoảnh khắc ấy.
Ống kính của anh quay phim, cực kỳ chính xác và ổn định, nhắm thẳng vào người đàn ông đột ngột xuất hiện này — một khí chất mạnh mẽ đến nghẹt thở.
Tần Thâm rõ ràng cũng sững sờ.
Anh hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua khắp đám máy quay trong phòng, cuối cùng dừng lại ở hướng phòng quan sát nơi tôi đang ngồi (có kính một chiều), ánh nhìn lập tức trở nên lạnh lẽo sắc bén như băng.
Phòng quan sát im phăng phắc.
Cốc nước trong tay Tô Niệm Vi rơi “choang” xuống sàn.
Viên Viên hít sâu một hơi lạnh.
Luồng bình luận trực tiếp sau một giây đứng hình — hoàn toàn bùng nổ:
“!!!!!!!”
“Vãi chưởng chưởng chưởng! Người này là ai?!”
“Khuôn mặt này! Dáng người này! Khí chất này! Cho giới giải trí hít khói luôn!”
“Ba của Mục Dương á?!!”
“Chắc chắn là anh ta! Nhìn Mục Dương nhào tới kìa!”
“Trời ơi mẹ ơi! Đẹp trai muốn nổ tung! Còn đẹp gấp vạn lần so với mấy tổng tài photoshop trên tạp chí tài chính!”
“Khoan đã! Mặt này… hình như tôi từng thấy trong bản tin tài chính! Là Tần thị đó phải không?!!”
Trên màn hình, Mục Dương như viên đạn nhỏ reo lên rồi lao tới ôm lấy chân Tần Thâm:
“Ba ơi! Ba về rồi! Ba xem nè Có nhiều cô chú quay hình con nè!”
Tần Thâm cúi đầu nhìn con trai, vẻ mặt lạnh lẽo như dịu đi một chút, bàn tay to xoa nhẹ mái tóc của Mục Dương.
Nhưng khi anh lại ngẩng lên nhìn về phía ống kính (hoặc nói đúng hơn là nhìn về phía ê-kíp đạo diễn sau camera), ánh mắt ấy mang theo sức ép khiến người ta lạnh sống lưng dù chỉ nhìn qua màn hình.
Ngay giây sau đó, tín hiệu livestream — đột ngột cắt.
Màn hình chuyển thành màu đen.
Toàn bộ mạng xã hội nổ tung!
#Lộ diện ba của Lâm Mục Dương#
#Tổng tài Tập đoàn Tần thị Tần Thâm#
#Vợ bí mật đưa con tham gia show truyền hình#
#Sự cố phát sóng trực tiếp#
Tất cả các hashtag — đồng loạt leo top hot search!
Điện thoại của tôi lập tức bị gọi nổ tung, vô số cuộc gọi và tin nhắn từ truyền thông tới tấp kéo đến.
Các nhóm WeChat bạn học, người thân — vốn im lìm suốt bao năm — cũng hiện thông báo 99+ chỉ trong chớp mắt.
“Lâm Vãn?! Là cậu à? Cái Lâm Vãn đó? Cậu với Tần Thâm?!”
“Trời ơi! Vãn Vãn! Cậu giấu kỹ quá rồi đó nha!”
“Chị dâu Tần! Cho em ôm chân một cái đi!”
Tôi luống cuống tắt nguồn điện thoại, đầu óc quay cuồng.
Xong thật rồi, lần này là dậy sóng thật rồi.
Cửa phòng quan sát bị đẩy mạnh mở ra.
Tần Thâm đứng đó, cả người tỏa ra khí lạnh ngút trời.
Anh không nhìn tôi, mà đi thẳng đến trước mặt đạo diễn chương trình, lạnh lùng nói:
“Tôi cần một lời giải thích.”
Giọng không lớn, nhưng khiến cả trường quay đang huyên náo lập tức im bặt như tờ.
Đạo diễn toát mồ hôi lạnh:
“Tần… Tần tổng… chuyện này… chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi…”
“Ngoài ý muốn?”
Tần Thâm nhếch môi cười lạnh, nụ cười không mang chút nhiệt độ nào:
“Chương trình các người tự tiện xâm nhập nhà riêng, xâm phạm quyền riêng tư, cố ý tạo scandal.
Đợi nhận thư kiện đi.”
Anh không thèm để ý đến đạo diễn mặt mày xám ngoét, ánh mắt cuối cùng cũng chuyển về phía tôi.