Chương 8 - Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

Tôi chẳng muốn nghe anh lải nhải thêm nữa, rút tờ đơn ly hôn ra:

“Rảnh thì xem đi, nếu thấy ổn thì ký vào.”

Thẩm Yến Ly giận đến mức xé toạc đơn ly hôn, mắt đỏ ngầu:

“Giang Tử Hân, anh không đồng ý!”

“Em dựa vào đâu mà tự mình tuyên án tử cho cuộc hôn nhân này?”

Dù đang đau khổ, nhưng vẻ ngoài của anh vẫn thu hút như một công tử sa cơ, khiến người ta không thể rời mắt.

Tôi nắm lấy cổ áo anh, lạnh lùng nói:

“Bởi vì tôi luôn tin rằng, một khi đã yêu ai thật lòng, thì sẽ không có cảm giác xao động với bất kỳ người nào khác.”

“Nếu có, thì đó không phải là yêu.”

Thẩm Yến Ly tức đến mức thở gấp:

“Anh nói rồi, anh không có làm gì cả!”

“Nhưng anh đã thương hại cô ta. Anh có tư tâm. Anh vì cô ta mà bỏ mặc tôi.”

“Anh khiến tôi bị bẽ mặt, khiến người khác cười nhạo tôi.”

“Thẩm Yến Ly, anh đang giết chết trái tim tôi.”

Tôi mạnh tay đẩy anh ra, không chút do dự xoay người rời đi.

Hôm sau, Tiểu Lý hình như nghe ngóng được chuyện gì đó.

Gửi cho tôi một tin nhắn chúc mừng:

【Phu nhân, nghe nói tổng tài đã đuổi việc Tống Bạch Dao rồi, còn tuyển một trợ lý nam mới toanh nữa cơ!】

【Chúc mừng phu nhân, đánh bại đóa bạch liên hoa chết tiệt kia!】

Tôi mỉm cười, nhắn lại:

【Chẳng có gì để chúc mừng cả. Tôi và tổng tài chuẩn bị ly hôn rồi.】

Vừa nhấn gửi xong tin nhắn, tôi liền bắt gặp Tống Bạch Dao ở cửa văn phòng luật sư.

Cô ta có vẻ cũng đến làm thủ tục ủy quyền gì đó. Nhìn thấy tôi, rõ ràng là sững người.

Tôi không thèm quan tâm, đi thẳng vào phòng khách.

Cô ta lại đi theo sau, ngồi đối diện tôi.

“Chắc cô đang rất đắc ý nhỉ?”

Tống Bạch Dao nhìn tôi, trong mắt là sự ghen tị trần trụi.

Tôi khẽ bật cười, “Tôi đắc ý vì điều gì chứ?”

Cô ta trừng mắt nhìn chiếc túi Hermès trong tay tôi, tức tối nói:

“Không phải vì cô sinh ra đã tốt số sao? Mới có thể gả vào nhà quyền quý như vậy.”

“Nếu tôi cũng có điều kiện như cô, thì cần gì phải dùng đủ mọi chiêu trò để tìm đường đi lên?”

“Giang Tử Hân, phu nhân, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không hiểu được tôi. Nhưng cô không nên coi thường tôi. Vì dù người đó không phải tôi, thì cũng có hàng tá cô gái muốn quyến rũ tổng tài.”

“Đã may mắn gặp được rồi, thì tại sao tôi lại không nắm lấy cơ hội?”

Tôi gật đầu, nhấp một ngụm cà phê trước mặt.

“Thì ra cô nghĩ như vậy.”

“Vậy thì đúng là tôi không thể hiểu nổi. Nhưng… tôi thấy cái suy nghĩ muốn nhờ luật sư ép Thẩm Yến Ly bồi thường thêm cho cô ấy–thật sự quá ngây thơ.”

“Cô sẽ không thành công đâu.”

Tống Bạch Dao cứng họng hoàn toàn, tức đến mức mặt mày biến sắc, hậm hực bỏ đi.

Nhưng tôi thật sự không nói sai.

Theo quy định của các tập đoàn lớn, nhân viên chưa làm đủ một năm không được phép đi công tác nước ngoài nếu không có lý do đặc biệt.

Tống Bạch Dao tưởng mình khôn, muốn lợi dụng kẽ hở này để đòi bồi thường thêm.

Nào ngờ, ngay từ khi cô ta dùng công quỹ đi Maldives, cô ta đã ký một bản hợp đồng ràng buộc cạnh tranh khác.

Có lẽ… ngay cả việc tìm việc ở một công ty lớn khác, sau này cũng sẽ không dễ dàng nữa rồi.

Thẩm Yến Ly bắt đầu bám lấy tôi.

Tôi dọn ra khỏi biệt thự, quay lại Giang thị, toàn tâm toàn ý làm việc.

Anh ta ngày nào cũng đứng dưới tòa nhà đợi tôi, nào là hoa tươi, bóng bay, làm đủ trò hoành tráng.

Phải nói thật, đàn ông như anh ta–vừa giỏi vừa có bản lĩnh–muốn tìm một người ngang tầm, đúng là rất khó.

Nhưng tôi đã nhìn thấu lòng dạ anh ta rồi.

Một khi đã nhìn rõ, thì tất cả đều trở nên vô nghĩa.

Tôi không còn ảo tưởng gì nữa. Không cần anh ta phải thủy chung, thành thật hay một lòng với tôi.

Tôi chỉ muốn làm tốt sự nghiệp của mình, đầu tư cho sức khỏe và trí tuệ.

Hơn nữa… đàn ông sau 35, mấy chuyện kia cũng bắt đầu đi xuống rồi.

Yêu thì vẫn là yêu, dù tình yêu có lớn đến mấy… cũng chỉ là yêu.

Huống hồ, tình yêu này sớm đã vấy bẩn bởi vết máu muỗi nhơ nhớp.

Tôi hoàn toàn dửng dưng với mọi hành động của Thẩm Yến Ly.

Suốt một tháng trời, anh ta bị từ chối đứng trước tòa nhà Giang thị như một trò hề.

Cuối cùng, khi nhận ra tôi không còn chút ý định nào muốn quay lại, anh ta cũng chịu ký đơn ly hôn.

Tôi chính thức tự do.

Toàn tâm toàn ý quay về sự nghiệp.

Một năm sau, trường đại học cũ mời tôi về làm diễn giả, với tư cách là cựu sinh viên ưu tú.

Tôi đứng trên bục giảng, nói chuyện say sưa không dứt.

Một chàng trai mặc sơ mi trắng, cầm máy ảnh, bấm máy ghi lại khoảnh khắc của tôi.

Nụ cười của cậu ấy rạng rỡ lạ thường.

Sau buổi diễn thuyết, cậu ấy đưa cuộn phim cho tôi, mỉm cười nói:

“Chị, em ngưỡng mộ chị từ lâu rồi. Không biết… chị có muốn làm bạn với em không?”

Tôi để lại số điện thoại.

Trên đường về nhà, Trần Hi gọi điện cho tôi.

Tôi tiện miệng kể cho cô ấy chuyện vừa rồi.

“18 tuổi, trẻ trung, rạng rỡ, đẹp trai, ngoan ngoãn, cao 1m88.”

“Ừm… tim rung rinh rồi, đúng gu tao luôn.”

(Hết)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)