Chương 2 - Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ Của Nữ Chính
Vừa dứt lời, Tần Liệt đã xách hai túi to sải bước đi vào hành lang, dáng người cao lớn thẳng tắp như cây tùng giữa gió.
“Về rồi.” Giọng anh trầm thấp, khàn khàn mang theo từ tính.
Cô gái kia trợn tròn mắt, chỉ vào tôi hỏi anh: “Tần đội, cô ấy nói thật sao? Anh nộp đơn kết hôn rồi à?”
Tần Liệt giơ tay chào như đáp lễ, sau đó quay sang nhìn tôi, ánh mắt dịu lại đôi chút.
“Đúng thế. Ngày mai đi đăng ký, đến lúc đó mời mọi người ăn kẹo cưới.”
Chương 3
Cô gái kia đỏ mắt bỏ chạy, còn Tần Liệt thì như chẳng có chuyện gì, tay xách túi đi thẳng vào nhà.
Toàn là đồ màu hồng. Khăn mặt hồng, dép hồng, thậm chí cả cốc súc miệng cũng hồng.
Thẩm mỹ của chiến thần áo ngụy trang này, lại khiến người ta thấy đáng yêu một cách bất ngờ.
“Em xem còn thiếu gì không, anh đi mua thêm.”
Tôi lắc đầu: “Đủ rồi, đầy đủ lắm rồi.”
Tần Liệt nhìn tôi chăm chú vài giây, trong mắt đen xẹt qua một tia sáng khó nhận ra.
“Mặt em dính bụi.”
“Hả?” Tôi vô thức ôm mặt, vội vàng chạy vào nhà tắm.
Không thấy sau lưng, yết hầu Tần Liệt khẽ chuyển động.
Tôi mở vòi nước, luống cuống rửa mặt qua loa. Vừa ngẩng đầu lên, từ trong gương đã thấy Tần Liệt bước vào, tay cầm chiếc áo thun tác chiến ướt đẫm mồ hôi.
Anh cởi trần nửa người trên, bờ vai rộng, eo thon, làn da đồng hun khỏe mạnh vắt ngang mấy vết sẹo nhạt – những huân chương sống của người đàn ông. Cơ bụng từng khối rõ ràng, đường “nhân ngư” kéo dài vào sâu bên dưới cạp quần ngụy trang, khí chất đàn ông bùng nổ đến nghẹt thở.
Tôi đơ người, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Cái đám dòng chữ chết tiệt lại hiện ra.
【Cái eo này, đúng là của chó đực alpha, nữ chính có phúc rồi.】
【Thể lực đặc công, một đêm bảy lần chỉ là tiêu chuẩn cơ bản.】
【Nữ chính mang thể chất mị ma, một khi bị đụng vào thì chỉ có nước bay lên thiên đàng.】
Những câu từ kia quá trần trụi khiến mặt tôi đỏ bừng, sâu trong cơ thể lại như có ngọn lửa ngấm ngầm bốc lên, cơn khô khát bị kìm nén lâu ngày bắt đầu trỗi dậy.
“Cô Giang rửa mặt xong thì nhường tôi, tôi vào tắm một cái.” Giọng Tần Liệt vang lên, trong không gian nhỏ hẹp lại càng thêm trầm thấp gợi cảm.
Tôi luống cuống nghiêng người tránh đường, ánh mắt lại không tự chủ được liếc xuống ngực anh.
Tôi bỗng nhớ đến lời bác sĩ từng nói – cơ thể tôi như một hồ chứa cạn kiệt, luôn khao khát được lấp đầy bởi một nguồn sức mạnh mãnh liệt.
“V-Vâng.” Tôi lắp bắp như thỏ non bị hoảng sợ, luống cuống chạy ra khỏi nhà tắm.
Chương 4
Bữa tối là do Tần Liệt đi lấy về từ căng-tin trong khu nhà tập thể.
Thịt kho tàu, khoai tây xào, thêm bánh bao và cơm trắng.
“Suất ăn bộ đội, dầu mỡ hơi nhiều, không biết em có quen không.”
Tôi ngồi đối diện anh, ăn từng miếng nhỏ: “Ngon mà, em ăn được.”
“Tối mai đi đăng ký. Duyệt lý lịch xong từ sớm rồi, ngày kết hôn cũng được phê duyệt luôn.” Tần Liệt ngồi rất ngay ngắn, tốc độ ăn nhanh gọn nhưng không hề thô lỗ. “Làm xong thủ tục, hộ khẩu của em sẽ chuyển vào sổ tập thể của đơn vị. Vậy thì mấy kẻ kia cũng không dám quấy rầy em nữa.”
Nhắc đến chuyện đăng ký kết hôn, tôi lại nghĩ đến chuyện “động phòng”. Nghĩ đến việc phải nằm chung giường với người đàn ông đầy tính áp đảo như anh, tôi vừa hồi hộp vừa mong chờ.
Ăn xong, Tần Liệt đưa tôi một chiếc thẻ lương.
“Đây là thẻ lương, trợ cấp và tiền thưởng đều nằm trong đó. Mật khẩu là ngày sinh của em.”
Tôi sững người: “Sao anh biết sinh nhật em?”
“Lính đặc nhiệm, trinh sát là kỹ năng cơ bản.” Anh không nói thật ra là do đọc trong thư.
Mà thật ra… trong thư cũng chẳng hề nhắc.
Tôi đẩy thẻ lại: “Em có tiền mà…”
“Cầm lấy.” Giọng Tần Liệt trầm ổn, mang theo mệnh lệnh không thể từ chối, “Đã là vợ lính, anh nuôi là lẽ đương nhiên.”
Chương 5
Sáng hôm sau, Tần Liệt thay quân phục chỉnh tề.
Bộ đồ màu xanh sẫm làm nổi bật khí chất anh tuấn, trên cầu vai gắn đầy sao lấp lánh.
Tôi nhìn đến ngẩn người.
Vừa ra khỏi cổng khu nhà tập thể, một chiếc Ferrari đỏ chót cực kỳ chướng mắt lao đến chặn ngang đường.
“Giang Miên!” Tống Tử Hàng nhảy xuống xe, vẻ mặt hoảng hốt.
Thấy gương mặt đó, tôi chỉ thấy buồn nôn.
“Buông ra!”
“Miên Miên, anh tìm em mãi!” Tống Tử Hàng cố kéo tay tôi, “Anh biết nhà em gặp chuyện, nhưng ba mẹ anh ép anh hủy hôn, anh hết cách rồi! Em đi với anh đi, đừng ở với cái thằng lính quèn kia! Mấy người lính ấy cả năm mới được về phép mấy lần, ngoài hô khẩu hiệu thì biết làm gì? Cũng chẳng kiếm được bao nhiêu!”
“Câm miệng!” Tôi hất mạnh tay anh ta ra, “Tần Liệt là người lính đang bảo vệ đất nước, cao quý gấp vạn lần loại ăn bám như anh! Lúc anh ấy đang đổ máu ở tiền tuyến, anh đang làm gì?”
“Em điên rồi à? Ở bên anh ta chỉ có khổ với cực thôi! Giang Miên, em vốn là người sợ khổ nhất mà. Đi với anh, tuy chưa thể cưới ngay, nhưng anh nuôi em không thành vấn đề.”
Ngay lúc đó, trước mắt tôi lại hiện lên hàng chữ bay lơ lửng:
【Đừng thèm để ý đến tên tra nam này, hắn chỉ muốn nuôi cô như chim hoàng yến trong lồng thôi.】
【Tên cặn bã nhìn có vẻ sáng sủa vậy thôi, thực ra sớm bị tửu sắc làm rỗng người rồi. Có mà sánh nổi một ngón tay của đội trưởng Tần nhà ta à!】