Chương 3 - Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ
Tôi nhíu mày nhìn anh: “Tôi không cần biết anh có đồng ý hay không đâu, thích thì đồng ý không thích thì không.”
Trợ lý ở cửa khẽ gõ cửa: “Ờm, anh Thời, việc này gọi là vi phạm ý nguyện phụ nữ, cũng là phạm pháp đó.”
Đôi mắt Giang Thời Dự như được tôi luyện bằng băng: “Không muốn làm nữa à?”
“Anh Thời, trước đây anh nói là…”
Trợ lý lúng túng phản biện nhỏ nhẹ.
Mấy luật sư tụ lại hóng chuyện cũng bắt đầu cười.
“Anh Thời, có vẻ từ giờ tỉ lệ thắng các vụ ly hôn của anh không còn 100% nữa rồi.”
“Đúng đó, có chị dâu ở đây, anh vĩnh viễn chỉ còn 99% thôi!”
“Tôi lại trở thành luật sư ly hôn cho vợ mình sao?”
Mấy người cố nín cười nhưng cuối cùng lại cười to hơn.
Giang Thời Dự đóng cửa cái nẩy.
Rồi hàng loạt cái đầu hiện lên sau khung kính bên cạnh.
Không thể tin được, mấy luật sư cũng thích hóng chuyện ăn vạ thế sao?
Tôi ngồi đó thấy ngượng ngùng khôn cùng.
Lượng kiên nhẫn ít ỏi còn lại của tôi đã bị bào mòn sạch.
“Giang Thời Dự, có ly hôn được hay không thì nói một câu dứt khoát đi.”
“Tô Hòa, tốt, em to gan lắm đấy!”
Giang Thời Dự cười, rút ra một bản thỏa thuận ly hôn ném về phía tôi.
Mặt anh đen như bị quệt tro.
Tôi vừa định ký thì tay bị anh nắm chặt.
Đôi mắt ấy đầy giận dữ vì bị lừa dối.
Không hiểu anh giận gì ở tôi chứ, tôi có làm gì đâu?
Thấy tôi còn ngẩn người nhìn anh, Giang Thời Dự như quả bóng xì hơi, thốt ra hai tiếng:
“Kẻ hay nói dối.”
“Khoan đã, nói rõ đi, tôi đã nói dối chỗ nào?”
Tôi đặt bút xuống, nhìn anh không bằng lòng.
Anh vẫn expressionless:
“Em còn nhớ hôm chúng ta kết hôn em đã nói gì với tôi không?”
Tôi thực sự bối rối.
Hôm cưới tôi làm gì cơ chứ?
Chỉ là đi kết hôn thôi mà, hôm đó tôi say ngất, làm sao nhớ mình đã nói gì?
“Khen anh đẹp trai? Khen anh có bảo hiểm xã hội? Khen anh có thể lo cho tôi lúc về già?”
Cái đó khiến tim tôi cứng lại!
Tôi nhìn thấy rõ điều ấy.
Nắm tay Giang Thời Dự siết chặt.
Tôi vội vàng ngăn anh: “Nói thì nói, đừng có động chân động tay, nếu không tôi sẽ kiện anh bạo hành.”
Anh nghiến răng nhìn tôi dữ dội.
“Em thật sự không biết vì sao tôi phải làm việc cật lực thêm giờ ở văn phòng đến mức kiệt sức sao?”
?“Vì anh là người nghiện công việc à?” — tôi khẽ hỏi, giọng nhỏ đến mức gần như tan trong không khí.
“Hay lắm, Tô Hòa, em thật giỏi đấy.”
Giang Thời Dự bực bội kéo lỏng cà vạt, ánh mắt như muốn phun ra lửa.
Sau đó anh đứng dậy, không nói thêm một lời, nắm chặt cổ tay tôi rồi kéo thẳng ra ngoài.
“Làm gì đấy? Này, anh định làm gì đấy?”
Tôi vừa đi vừa lắp bắp cố vùng ra khỏi tay anh. “Anh định đuổi khách à?”
“Tôi nói cho anh biết nhé, ở thành phố Giang này, luật sư nhiều vô kể, không thiếu mình anh đâu—”
“Câm miệng!”
Tốt thật, lại quát tôi nữa chứ!
Anh cứ chờ đấy, tôi sẽ viết đơn khiếu nại, tố cáo anh “thái độ phục vụ cực kỳ kém”!
Tôi phồng má tức tối, vừa lẩm bẩm vừa bị anh kéo đi.
Hai người chúng tôi đi thang máy xuống tầng hầm.
Đến khi cửa thang mở ra, tôi mới nhận ra nơi mình đang đứng — bãi đỗ xe ngầm, âm u và lạnh lẽo.
Xung quanh chỉ có vài ngọn đèn báo cháy nhấp nháy, hắt lên ánh sáng đỏ mờ mờ.
Tôi bất giác nuốt nước bọt.
“Này, Giang Thời Dự… tôi cảnh cáo anh nhé, anh đừng có mà nảy ý định giết người bịt miệng đấy! Tuy nhìn chỗ này tối om, nhưng đều có camera giám sát cả đấy!”
“Camera?”
Anh khẽ bật cười, tiếng cười thấp và lạnh lẽo.
“Hừ, hay thật.”
Giờ đây cả người anh chìm trong bóng tối, ánh sáng lờ mờ từ đèn khẩn cấp chiếu lên khuôn mặt góc cạnh, làm anh trông vừa lạnh lùng vừa nguy hiểm đến rợn người.
Chết rồi, không lẽ anh ta là loại đàn ông âm trầm, tâm lý méo mó thật sao?
Không thích tôi, cũng không muốn ly hôn, giờ lại muốn chặt tôi ra tám khúc phi tang à?!
Tôi còn đang liếc quanh tìm đường chạy, thì cả người đã bị anh đẩy thẳng vào trong xe.
Chưa kịp hét lên “cứu mạng”, anh đã cúi người, bật camera hành trình trên xe.
“Xem đi,” — giọng anh lạnh như băng — “hôm đó em đã nói gì, tự mình xem cho rõ!”
Hừ, xem thì xem! Tôi sợ gì chứ!
Tôi xoay người nhìn sang màn hình — chỉ một cái liếc thôi, mà ánh mắt tôi ngay lập tức bị hút chặt, không thể rời đi nữa.
5
Khoan đã… Cái người đang quấn chặt lấy cổ Giang Thời Dự kia, bám dính như con gấu túi — chẳng lẽ là… tôi à?!
Trên màn hình camera hành trình, tôi đang ôm cứng cổ anh ta, hai chân quấn quanh eo anh, tư thế phải nói là — mất hết thể diện của con người văn minh!
Mà tệ hơn là, tôi còn đang vừa khóc vừa gào:
“Giang Thời Dự, em gả cho anh rồi thì anh sẽ đối xử tốt với em đúng không?”
“Trả lời em!”
Người đàn ông bị tôi ôm chặt đến mức không thở nổi, trên mặt toàn vẻ bất lực, đưa tay muốn gỡ tôi xuống.
Cười chết mất, kéo hai ba người cũng chẳng gỡ nổi!
Anh bất đắc dĩ nói:
“Ba mẹ em đã dặn anh phải chăm sóc tốt cho em rồi.”
“Không được! Anh phải hứa với em! Họ là người xấu, chỉ biết bắt nạt em thôi, hu hu hu, họ toàn bắt nạt em!”
Không dám nhìn nữa, thật sự không dám nhìn nữa!
Tô Hòa ơi là Tô Hòa…
Cô nói thì cứ nói đi, khóc làm gì thế?!
Mà nói cho lắm, cuối cùng… tôi nói uổng công rồi!
Giang Thời Dự trong video lại còn dỗ dành tôi, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, giọng dịu như nước: “Anh hứa, sau khi kết hôn, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, mọi chuyện đều nghe em.”
“Anh thề đi.”
“Anh thề.”
“He he, chồng ngoan quá, thưởng cho anh một cái nhé.”
“Mua~”
Ê ê ê!!!
Sao lại… hôn luôn thế này?!
Giang Thời Dự trong video bị tôi hôn đến ngây người.
Còn tôi ở ngoài video thì cũng chết lặng.
Tôi đang định tắt camera, thì tay bị anh nắm lại, ánh mắt đầy nguy hiểm.
“Gấp gì chứ, phần hấp dẫn còn ở sau.”
Nhìn vẻ cười mà như không của anh, tôi lập tức cảm thấy có điềm xấu.
Không được, phải trốn ngay, chứ ở trong xe này mà còn ngồi chật như ba phòng một sảnh, không thoát nổi đâu!