Chương 5 - Cuộc Hành Trình Trở Về Của Tỷ Muội

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

11

Chớp mắt, lại năm năm nữa trôi qua.

Tôi nhận ra, ngoài tiền, thời gian cũng là một thứ tốt lành.

Tôi dần dần quên đi mọi chuyện từng xảy ra trong thế giới kia.

Tôi và Chiêu Chiêu sự nghiệp thành công, giờ còn bắt đầu hồi đáp lại xã hội.

Chúng tôi thành lập hàng loạt viện mồ côi trên khắp cả nước.

Để những đứa trẻ giống như chúng tôi ngày xưa, cũng có thể có một tuổi thơ vô lo vô nghĩ.

Chúng tôi cũng chẳng thiếu người bầu bạn.

Trai đẹp xung quanh cứ thay người mẫu là thay bạn trai.

Ngay lúc mọi thứ đang ngày càng tốt đẹp…

Hệ thống, thứ im hơi lặng tiếng suốt bao năm — bỗng nhiên lại online.

Vừa xuất hiện, nó liền vang lên tiếng bíp bíp chói tai quen thuộc.

“Ký chủ, tiêu rồi tiêu rồi!!”

“Những đối tượng công lược trước kia của các người phát điên rồi!

Bọn họ đã tìm ra phương pháp nghịch thiên, xé rách không gian thời gian!!”

“Bây giờ… bọn họ đang đến tìm các người!!”

Lời còn chưa dứt.

Tôi và Chiêu Chiêu đã tận mắt nhìn thấy Lăng Tiêu và Nguyệt Hoa xuất hiện giữa biệt thự của chúng tôi.

Xem ra, việc xé mở thời không không hề dễ dàng.

Giờ phút này, toàn thân bọn họ thảm hại tả tơi,

nhưng ánh mắt nhìn chúng tôi lại cháy lên ngọn lửa âm trầm tăm tối.

“Chiêu Chiêu… Lê Lê… cuối cùng chúng ta cũng tìm được các ngươi rồi.”

12

Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Nguyệt Hoa bóp chặt cổ, ép sát vào tường.

Trong mắt hắn, nhảy lên là một ngọn lửa điên cuồng khiến người ta rợn người.

“Lê Lê, sao nàng dám bỏ rơi ta.”

“Lần này, ta sẽ không để nàng rời khỏi ta nữa.”

Bên phía Chiêu Chiêu cũng chẳng khá hơn là bao.

Lăng Tiêu dùng tay trái siết chặt cổ tay nàng,

tay phải thì lần mò dọc theo cổ nàng, ánh mắt tối tăm.

“Chiêu Chiêu, ta biết mà, nàng không chết được đâu.”

“Nàng có biết ta tìm nàng khổ sở nhường nào không?”

“Cướp đi tất cả đuôi của nàng mà nàng còn không biết điều, lần này ta sẽ đánh gãy tay chân nàng, nhốt nàng lại, để nàng vĩnh viễn không thể chạy nữa!”

Tôi và Chiêu Chiêu đưa mắt nhìn nhau.

Chỉ cần liếc một cái, đã biết — hai con chó điên này hoàn toàn phát cuồng rồi.

Lời bọn họ nói càng lúc càng nặng mùi bạo lực.

Tôi thật sự không nhịn nổi nữa… bật cười thành tiếng.

Nguyệt Hoa sửng sốt:

“Nàng cười gì? Nàng không tin ta sẽ bẻ gãy tay chân nàng, nhốt nàng vào lồng vàng, khiến nàng mãi mãi không thể rời khỏi ta sao?”

Tôi cười càng to hơn.

“Đương nhiên là không tin rồi!”

“Nguyệt Hoa, Lăng Tiêu, xem ra hai người vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại.”

“Đây là thế kỷ 21, là nước Hoa hiện đại, không phải cái thế giới tiên hiệp tự biên tự diễn của các ngươi.”

“Các ngươi có biết mấy câu vừa rồi nói ra là phạm tội không?

Tôi chỉ cần một cuộc gọi là các ngươi vào đồn cảnh sát ngay lập tức.”

“Còn dám mơ đánh gãy tay chân chúng tôi, nhốt chúng tôi lại? Các ngươi nằm mơ giữa ban ngày à?”

Mặt Nguyệt Hoa tối sầm lại, bật cười lạnh.

“Lê Lê, nàng thật sự rời khỏi ta quá lâu rồi.”

“Để ta nhắc lại cho nàng nhớ, ta có thể làm gì.”

Vừa dứt lời, hắn liền siết chặt cổ tay tôi, như thể giây tiếp theo sẽ bẻ gãy nó.

Động tác này… tôi từng thấy hắn dùng để đối phó với kẻ thù.

Không ngờ giờ đây, hắn lại muốn dùng chiêu đó trên người tôi.

Nhưng — hắn còn chưa kịp ra tay,

vài vệ sĩ từ trong nhà lao ra, lập tức khống chế hắn và Lăng Tiêu, đè mạnh xuống sàn.

Hệ thống nói, cái giá để đến thế giới này là:

bọn họ đã trở thành phàm nhân mất hết pháp lực.

Tôi và Chiêu Chiêu, trước ánh mắt đầy sửng sốt và không thể tin nổi của bọn họ,

lạnh lùng giao cả hai cho cảnh sát.

Bọn họ cứ nghĩ chúng tôi vẫn là hai cô nhi yếu đuối, để mặc bọn họ giày vò tổn thương.

Nhưng giờ đây —

chúng tôi đã là nữ vương mạnh mẽ, khiến người khác phải sợ hãi.

13

Hệ thống nói với chúng tôi:

Tám năm trôi qua ở thế giới hiện thực, nhưng trong thế giới tiên hiệp, đã là tám trăm năm.

Trong tám trăm năm đó, Lăng Tiêu và Nguyệt Hoa phát điên, đi khắp tam giới tìm kiếm tung tích của chúng tôi.

Bọn họ cố dùng đèn dẫn hồn để truy tìm chút tàn hồn của chúng tôi.

Nhưng chúng tôi căn bản không phải người của thế giới đó.

Làm sao bọn họ có thể tìm thấy được chứ?

Sau này, chẳng biết Nguyệt Hoa gặp được cơ duyên gì,

hắn phát hiện ra sự tồn tại của hệ thống.

Vì muốn tìm được chúng tôi, hắn và Lăng Tiêu liên thủ nghịch thiên cải mệnh.

Cùng nhau làm giao dịch với Chủ Hệ Thống, đổi lấy cơ hội được đoàn tụ với chúng tôi mười ngày.

Tôi tò mò hỏi: “Giao dịch bằng cái gì?”

Hệ thống đáp:

“Là khí vận! Khí vận trong mười vạn năm tương lai của hai nam phụ trong tiểu thế giới đó.”

“Bọn họ giao dịch với Chủ Hệ Thống, lấy khí vận mười vạn năm sau của mình, đổi lấy cơ hội được tìm thấy hai người.”

“Vì công bằng, Chủ Hệ Thống chấp nhận.

Chỉ cần hai người đồng ý, mười ngày sau sẽ cùng bọn họ quay về tiểu thế giới,

vậy thì khí vận kia sẽ được giữ lại.”

“Nếu hai người từ chối… bọn họ sẽ mất hết mọi thứ.”

Nghe đến đây, tôi và Chiêu Chiêu đều im lặng.

Lấy mười vạn năm vận mệnh, đổi lấy mười ngày bên cạnh chúng tôi.

Đúng là… điên thật rồi.

Nếu đã biết đau như thế này,

thì lúc ban đầu… tại sao lại đối xử với chúng tôi như thế?

Hệ thống cũng im lặng một lát.

Sau đó dè dặt hỏi:

“Hai vị ký chủ… hai người sẽ đồng ý quay về cùng bọn họ chứ?”

Tôi và Chiêu Chiêu đồng loạt lắc đầu.

Dĩ nhiên là không.

Tình cảm đến muộn, còn không bằng một con chó.

Chúng tôi… sẽ không bao giờ rơi vào vũng bùn ấy lần nữa.

14

Nguyệt Hoa và Lăng Tiêu vì tội xâm nhập tư gia và hành hung, bị tạm giam ba ngày.

Trại giam dạy dỗ họ cũng không tệ lắm.

Sau khi được thả ra, bọn họ không còn dám tùy tiện ra tay với chúng tôi nữa.

Chỉ dám lặng lẽ đi theo, giữ khoảng cách không xa cũng không gần,

dùng ánh mắt u buồn mà nhìn về phía chúng tôi.

Biệt thự của chúng tôi, họ không vào được.

Thế là Nguyệt Hoa và Lăng Tiêu dọn ra ghế dài bên ngoài biệt thự để ở tạm.

Nhưng — đến cả ở đó cũng không được lâu.

Tôi gọi cho bảo vệ biệt thự một cuộc điện thoại.

Rất nhanh, họ đã bị đuổi khỏi khu.

Không còn chốn dung thân, bọn họ chỉ đành co ro ở bên ngoài khu dân cư.

Một hôm, tôi và Chiêu Chiêu lái xe đi chơi, lúc quay về thì trời đổ mưa như trút.

Chúng tôi thấy họ đang ngồi xổm dưới trụ điện,

dùng vài tấm bìa giấy cũ rách nát để che mưa cho mình.

Nhưng giấy bìa cũ sao cản nổi cơn mưa xối xả chứ?

Cả hai người đều bị mưa dội đến ướt sũng như chuột lột, toàn thân run lẩy bẩy, thảm hại không tả nổi.

Ai mà nghĩ được — Thái tử cao cao tại thượng và Chiến Thần thiên giới,

giờ đây lại rơi vào cảnh một thân tơi tả, chẳng khác gì kẻ lang thang đầu đường xó chợ.

Thấy xe của chúng tôi chạy đến,

Nguyệt Hoa và Lăng Tiêu ngẩng đầu lên,

ánh mắt đầy uất ức nhìn về phía chúng tôi.

Nhưng tôi và Chiêu Chiêu… không chút động lòng.

Uất ức à?

Vậy họ có từng nghĩ — năm xưa chúng tôi uất ức gấp bao nhiêu lần không?

Chúng tôi từng vì họ mà dốc cạn toàn bộ sinh mệnh,

kết cục lại là bị phản bội, bị cướp đi chiếc đuôi cuối cùng, bị móc ra nửa viên nội đan cuối cùng.

Nỗi đau mà họ đang nếm trải hôm nay, so với những gì chúng tôi từng chịu, chưa bằng một phần vạn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)