Chương 5 - Cuộc Gọi Từ Tương Lai

5

Mẹ chồng tôi vẫn cứ thấp thỏm trông mong, hy vọng tôi sẽ tự bỏ tiền bù lại phần thiếu hụt, hoặc đi đến chỗ ba mẹ đang làm ở hợp tác xã để xin nhờ.

Tôi giả vờ như không thấy.

Dù sao thì bắt đầu từ hôm nay, đừng hòng ai ép tôi vào bếp nấu cơm nữa.

Tôi xin nghỉ mấy ngày, dẫn hai đứa con ra khỏi nhà.

Đầu tiên là vào quán ăn, hào sảng gọi mấy món thịt hiếm khi được ăn ở nhà:

Thịt kho tàu, cá chiên giòn, thịt ba chỉ xào lại, toàn là những món ngon giàu dinh dưỡng.

Khả Thanh ăn đến mấy bát cơm, vừa ăn vừa nuốt ừng ực, dáng vẻ ngấu nghiến ấy khiến người làm mẹ như tôi nghẹn ngào đến cay xè sống mũi.

Ăn xong, tôi dẫn các con tới hợp tác xã nơi ba mẹ tôi làm việc để mua đồ.

Mua cho Khả Thanh một cái bánh đường, thằng bé vui như Tết, ngồi trên chiếc ghế con trước cửa ăn ngon lành.

Cho con nhỏ mua sữa bột, còn bản thân thì mua thêm ít mạch nha sữa và bánh đào giòn – mấy thứ này sau này tôi sẽ khóa tủ cất kỹ, để khi chóng mặt thì lấy ra ăn đỡ mệt.

Đưa con nhỏ cho mẹ tôi chăm giúp, bà chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra tôi đang có chuyện.

Gặng hỏi mãi, cuối cùng tôi cũng chẳng giấu nữa:

“Mẹ à, nhà họ Tề quá tệ bạc… dùng tiền lương với phiếu của con để nuôi em chồng, mà Khả Thanh ở nhà thì chẳng được ăn no… Còn Tề Quân thì có lẽ bên ngoài đã có người khác.”

Mẹ tôi tức đến mức bật dậy khỏi ghế, quay người định đi lấy dao:

“Cái nhà họ Tề chết tiệt kia, dám bắt nạt con gái tao à! Hôm nay tao phải cho chúng nó biết tay!”

Ba tôi vội từ quầy hàng chạy ra, giữ chặt lấy mẹ mà ngăn:

“Bình tĩnh! Em làm thế là dại dột, là mù luật, là không có đầu óc! Trước tiên phải hỏi con xem nó tính sao!”

Ông nắm chặt tay tôi, nghiêm nghị nói:

“Con yên tâm, dù con có ly hôn, không đi làm, ba mẹ vẫn nuôi nổi mẹ con con. Nhưng trước khi ly hôn, phải làm cho rõ ràng, việc nào cần giải quyết thì phải giải quyết hết!”

Ba tôi từ trước đến nay luôn là người nguyên tắc, tôi từ nhỏ hễ bị ai bắt nạt, ông đều đứng ra đòi lại công bằng cho đến khi xong mới thôi.

Tôi nghĩ đến công sức nuôi nấng và kỳ vọng của ba mẹ, không nhịn được cúi đầu khóc.

Vừa khóc vừa lí nhí hứa với họ: nhất định sẽ không để người khác lợi dụng, cũng không để bản thân chịu thiệt thêm nữa.

Tôi để đứa con nhỏ lại cho mẹ trông giúp.

Hiện giờ, tôi phải chuẩn bị cho một trận chiến thật sự.

Tôi đưa Khả Thanh đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

Bác sĩ nói: hiện tại chưa có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng thằng bé bị thiếu canxi, cần uống thêm viên bổ sung và ăn nhiều canh hầm xương.

Nếu không, chân sẽ phát triển không tốt, rất dễ để lại dị tật.

Nhớ lại lời cảnh báo trong cú điện thoại từ tương lai, tôi càng thấy rợn người.

Không ngờ, đúng như lời đó nói — bệnh của con có liên quan trực tiếp đến chế độ ăn uống.

Nếu cứ để tình trạng thiếu chất kéo dài, sao có thể hy vọng xương phát triển bình thường?

Tôi bất giác hoàn toàn tin vào cuộc gọi kia.

Một trận hoảng sợ tràn vào tim. May mà đưa con đi khám sớm, nếu không vì chủ quan mà bỏ qua e rằng sẽ hại con cả đời!

Những ngày tôi không tới nhà máy, nhà họ Tề tạm thời không ai tìm đến tôi.

Tề Quân thì được dịp rảnh rỗi, thậm chí có khi còn chẳng buồn về nhà.

Tôi quyết định theo dõi anh ta vài hôm.

Phát hiện rằng, cứ đến giờ tan sở, anh ta và một cô nhân viên nữ mới đến luôn tìm lý do ở lại “tăng ca”.

Giữa họ chẳng thiếu ánh mắt đưa tình, đôi lúc còn thân mật thái quá ngay tại văn phòng, chẳng màng mình đang ở nơi làm việc.

Bảo vệ của đơn vị vốn quen mặt tôi, tôi hay mang chút hoa quả đến mỗi khi tới tìm Tề Quân, nên rất thân.

Cậu bảo vệ tên Tiểu Trương niềm nở chào hỏi:

“Đồng chí Ngụy, chị thật chu đáo với chồng, tối rồi vẫn đến đón. Ai có được người vợ như chị thì thật là phúc ph…”

Câu “phúc phận” còn chưa nói xong, tôi đã đẩy cửa vào.

Trước mắt là cảnh tượng bừa bộn — hai người ôm nhau, quần áo xộc xệch.

Tề Quân hôn đến lệch cả mắt kính, phải vội vàng chỉnh lại, rồi mới nhìn rõ người trước mặt là tôi.

Bị ánh đèn pin của bảo vệ rọi trúng, cả hai luống cuống lăn khỏi bàn làm việc.

Lúc này tôi mới nhận ra — người đàn bà kia không ai khác, chính là người quen cũ nhiều năm trước: Như Như.

Chính là cô ta — từng khiến chồng quá cố của Tề Phương mê muội sống chết, đến mức suýt chút nữa chết vì tình.

Khi ấy Tề Phương biết chuyện đã khóc đến chết đi sống lại, ba ngày không ăn uống gì.

Chính tôi đã khuyên cô ấy: vì con cái, nhất định phải vực dậy tinh thần.

Dù là ly hôn hay sống tiếp, nhà mẹ đẻ mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất.

Tề Phương lúc đó không muốn ly hôn, khóc lóc van xin tôi đuổi Như Như đi giùm.

Vì nể tình, tôi đã dốc hết sức giúp cô ta làm việc đó.

ĐỌC TIẾP:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)