Chương 6 - Cuộc Gọi Từ Chồng Cũ
【Chương 9】
Hách Tranh bừng tỉnh:
“Ông ấy đâu rồi? Mau đưa ông ấy về!”
“Nhưng mà…” Giọng trợ lý mang theo do dự, “chúng tôi tra được thông tin từ nhà tang lễ. Ông ấy… đã mất rồi.
Chiều qua có người thấy ông một mình đi về phía biển, kéo thế nào cũng không dừng lại được.”
“Là chính phu nhân làm thủ tục hậu sự, sắp xếp hỏa táng, rồi đưa ông an táng cạnh mộ mẹ cô ấy.”
“Chết rồi…?”
Hách Tranh choáng váng, đột ngột đứng bật dậy:
“Không thể nào!”
Anh không thể tiếp nhận được sự thật này.
Người đàn ông đó tuy đầu óc có vấn đề, nhưng dù từng dùng ông để ép buộc Nguyễn Nặc,
anh chưa bao giờ nghĩ ông thật sự sẽ chết.
“Nguyễn Nặc đâu? Giờ cô ấy ở đâu?”
Giọng anh trầm xuống, khàn đặc vì căng thẳng, mang theo cả run rẩy mà chính anh cũng không nhận ra.
Trợ lý càng hạ thấp giọng:
“Phu nhân lo hậu sự xong thì rời nghĩa trang… từ đó đến giờ, không ai liên lạc được nữa.”
“Ùng” một tiếng, đầu óc Hách Tranh hoàn toàn trống rỗng.
Anh chẳng còn tâm trí để để ý đến Doãn Lộc bên cạnh.
Vơ vội áo vest, anh lao thẳng ra khỏi cửa.
Doãn Lộc vội vã chặn anh lại.
“Anh à, anh đi đâu vậy?”
“Anh đi tìm Nguyễn Nặc!”
“Không được!”
Giọng Doãn Lộc nghẹn lại như sắp khóc:
“Anh đã hứa với em rồi mà! Anh nói chỉ cần em lấy được vương miện hoa hậu thì anh sẽ ở bên em đón sinh nhật!
Với lại bây giờ anh đi tìm chị dâu, chị ấy chắc chắn đang nổi nóng!
Bảo vệ đang tìm rồi!
Anh đi với em tới buổi đấu giá được không? Chỉ một lúc thôi, đấu giá xong mình về liền!”
Hách Tranh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô ta, lại nhớ đến lời hứa “phải chăm sóc cô ấy cả đời, không để cô ấy tủi thân”.
Anh do dự mấy giây, cuối cùng nhượng bộ:
“Được. Chỉ một lúc thôi.”
Doãn Lộc lập tức nín khóc, mỉm cười, kéo tay anh ra ngoài.
Đêm đấu giá rực rỡ ánh đèn và tiếng chạm ly.
Nhưng Hách Tranh cứ bồn chồn đứng ngồi không yên, toàn bộ đầu óc chỉ quanh đi quẩn lại một chuyện— Nguyễn Nặc mất tích, và bố cô ấy đã chết.
Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại trên sân khấu.
Một món đấu giá vừa được nhân viên bày ra.
Đó là một chiếc trâm cài áo bằng ngọc phỉ thúy… sao mà quen đến thế?
Anh khẽ nheo mắt nhìn kỹ—Rồi cả người ngây ra.
Đó chính là món quà đắt giá đầu tiên anh tặng Nguyễn Nặc khi theo đuổi cô— chiếc trâm phỉ thúy cổ mà cô trân trọng suốt nhiều năm.
Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
Sắc mặt Hách Tranh sầm xuống. Anh lạnh giọng ra lệnh cho vệ sĩ đứng sau:
“Đi điều tra. Ngay lập tức.”
Vài phút sau, vệ sĩ trở lại, đưa cho anh một đoạn video.
【Chương 10】
Trong video, một người phụ nữ đội mũ, che nửa khuôn mặt, đưa chiếc trâm cho nhân viên đấu giá.
Dù có bị che đi, Hách Tranh vẫn nhận ra ngay— đó là Nguyễn Nặc.
Vệ sĩ hạ giọng:
“Hách tổng, nhà đấu giá xác nhận… chính là phu nhân ủy thác bán món đồ này.”
Không chỉ vậy, câu tiếp theo khiến mày anh nhíu chặt:
“Chúng tôi tra thêm được, gần đây phu nhân đã liên tục bán đấu giá hoặc ký gửi rất nhiều
trang sức, đồng hồ xa xỉ và túi bản giới hạn… đều là những thứ ngài tặng trong suốt các năm qua.”
Hách Tranh nhìn hình ảnh Nguyễn Nặc bình tĩnh ký tên trong camera, đồng tử khẽ co lại.
Cô ấy… đem tất cả đồ anh tặng… bán sạch?
Hách Tranh bật dậy, không ngồi thêm nổi một giây nào.
Anh lao ra khỏi hội trường đấu giá như mất trí.
Về đến biệt thự, anh xông thẳng vào phòng thay đồ.
Trống trơn. Một nửa tủ đồ… đã bị dọn sạch hoàn toàn.
Một suy nghĩ khủng khiếp như cơn bão ập đến—
Nguyễn Nặc không giận dỗi. Cô ấy đang xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến anh. Cô ấy muốn rời khỏi anh hoàn toàn.
“Không… không thể nào…”
Anh lẩm bẩm, giọng run lên vì hoảng sợ.
“Tôi không cho phép!”
Anh như phát điên, gầm lên với vệ sĩ đang chạy đến:
“Đi tìm! Lật tung cả thành phố lên cũng phải tìm được cô ấy! Tìm bằng được cho tôi!”
Hách Tranh sử dụng toàn bộ quan hệ, gần như đảo lộn cả thành phố để truy tìm.
Nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức nào của Nguyễn Nặc.
Vài ngày sau, mắt anh thâm quầng, cằm lởm chởm râu, khí tức nặng nề đến mức ai cũng không dám đến gần.
Một đêm khuya, anh ngồi một mình trong phòng làm việc, màn hình hiện đầy những bình luận chửi rủa Nguyễn Nặc.
Không hiểu vì sao, anh lại mở tài khoản cá nhân của cô.
Tin nhắn và bình luận nhục mạ dày đặc— đa phần là xúc phạm, nguyền rủa, chế giễu.
Có cả những lời nhắm vào người thân của cô.
Anh xem từng dòng, từng dòng— bàn tay nắm chuột càng lúc càng siết chặt.
Anh chưa từng nghĩ đến—Nguyễn Nặc mỗi ngày đều phải đối mặt với loại bạo lực mạng kinh khủng như thế.
Đúng lúc ấy, trợ lý gõ cửa bước vào, sắc mặt nghiêm trọng:
“Hách tổng, đã điều tra ra rồi. Người thuê thủy quân đăng bài công kích cô Nguyễn Nặc… là người của bên đội Doãn Lộc.”