Chương 4 - Cuộc Gọi Từ Chồng Cũ
Hách Tranh nhíu mày, ánh mắt nhìn tôi đầy trách móc:
“Chỉ là một miếng ngọc thôi. Em cần gì phải lớn tiếng với Lộc Lộc như vậy?”
Tôi bước lên định lấy lại. Nhưng còn chưa chạm tới thì Doãn Lộc bỗng hét toáng:
“Á! Đau quá! Chị dâu đừng cấu em! Em trả lại chị là được chứ gì!”
Chưa kịp phản ứng, Hách Tranh đã đẩy mạnh tôi ra.
Tôi ngã đập đầu vào góc bàn trà, trán lập tức rách toạc, máu chảy xuống từng dòng.
Doãn Lộc tỏ vẻ tủi thân, tháo dây chuyền xuống:
“Trả lại chị!”
Cô ta ném mạnh dây chuyền về phía tôi rồi bỏ chạy.
Hách Tranh lập tức đuổi theo, không thèm liếc tôi một cái.
Tôi quỳ trên sàn, nhìn miếng ngọc vỡ nát thành mấy mảnh, đôi tay run rẩy nhặt từng mảnh lên.
Những mảnh vỡ cứa vào lòng bàn tay, máu rỉ ra theo từng kẽ ngón tay, hòa cùng nước mắt.
“Mẹ… con xin lỗi. Là con làm liên lụy đến mẹ…”
Điện thoại sáng lên. Tôi nhìn tin nhắn lạ, trong đáy mắt hận ý dần rõ rệt:
“Tập tin mật mã bạn gửi liên quan đến lõi bí mật của tập đoàn Hách thị. Hai ngày nữa sẽ giải được.”
Đêm đó, Hách Tranh không về.
Sáng hôm sau, tôi thấy bài đăng của Doãn Lộc trên Moments:
“Cảm ơn sự bù đắp của ai đó ~”
Kèm theo là hình một bộ trang sức Cartier cao cấp.
Và một tấm ảnh chụp cô ta kề má vào Hách Tranh trong bữa tối dưới nến, môi chúm lại hôn lên má anh ta.
Bình luận toàn là lời chúc phúc.
Có người hỏi:
“Bao giờ kết hôn vậy?”
Doãn Lộc trả lời:
“Còn xem thái độ của ai đó thế nào nữa ~”
Tôi còn đang nhìn màn hình thì điện thoại reo.
Hách Tranh gọi tới:
“Đừng đến trễ lễ trao giải Hoa hậu. Váy và trang sức anh bảo quản lý mang qua cho em rồi.”
Tôi vội hỏi:
“Còn bố tôi?”
Anh ta im lặng vài giây:
“Chờ lễ trao giải kết thúc, em sẽ được gặp ông ấy.”
Tôi thở phào.
Lần này… tôi sẽ giấu bố thật kỹ. Để anh ta không bao giờ tìm được nữa.
Tới hậu trường lễ trao giải, Doãn Lộc mặc bộ váy lộng lẫy bước tới:
“Nguyễn Nặc, sau hôm nay, giới sắc đẹp chỉ còn cái tên Doãn Lộc. Cô nên biết điều mà rút khỏi sân khấu đi.”
“Mất việc rồi, cô chẳng qua chỉ là con chó được nhà họ Hách nuôi mà thôi.”
Cô ta hất vai tôi, tiếng cười vang vọng cả hành lang.
Gần đến giờ mở màn, tôi nhìn dòng người bước ra sân khấu, rồi nói với quản lý:
“Đưa đồ đây. Tôi đi thay.”
Nhưng khi mở túi đồ trong phòng thay đồ— máu tôi lạnh buốt.
【Chương 7】
Bên trong không hề là váy lễ phục.
Mà là bộ đồ thiếu vải hở hang từng bị dân mạng gọi là “bộ đồ giọt máu” — loại trang phục chuyên dùng để bôi nhọ người khác.
Tôi lập tức gọi cho Hách Tranh, giọng run rẩy:
“Anh muốn tôi mặc thứ này lên sân khấu?”
Giọng anh ta lạnh băng:
“Đây là trừng phạt cho việc em làm Lộc Lộc tổn thương.
Kết hôn trước anh đã nói rồi: anh có thể bao dung mọi sai lầm của em, nhưng Lộc Lộc là giới hạn của anh.
Nếu không muốn bố em gặp chuyện… thì ngoan ngoãn nghe lời.**”
Tôi nhớ lại ngày cưới. Anh ta nhìn xuống dưới sân khấu, nơi Doãn Lộc đang mỉm cười với anh, rồi nắm tay tôi nói:
“Nặc Nặc, anh sẽ yêu em suốt đời. Nhưng Lộc Lộc tuy là em gái nuôi, lại là người anh tự tay nuôi lớn. Cô ấy là trách nhiệm cả đời của anh — là giới hạn của anh.”
Thì ra ngay từ đầu… tôi chỉ là trò hề.
Điện thoại bị cúp.
Tôi nhìn bộ đồ dưới chân mình, cuối cùng không kìm nổi—gào lên tuyệt vọng:
“Hách Tranh! Đồ khốn nạn!”
…
Khi tôi mặc bộ trang phục đó bước ra lễ trao giải— cả hội trường lập tức nổ tung.
Máy quay lia qua lia lại trên người tôi, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt trắng bệch như tro tàn của tôi.
Chưa đầy một phút, hot search nổ tung:
#Nguyễn_Nặc_bán_thân#
#Diễn_viên_phim_nóng_cút_khỏi_hoa_hậu_Hồng_Kông#
Khán đài bỗng náo loạn.
Mấy người đeo khẩu trang vượt qua hàng rào an ninh, ném trứng thối và lá rau mục thẳng vào tôi.
“Hoa hậu là người đại diện cho Hồng Kông ra quốc tế làm từ thiện, cô xứng sao?”
“Đồ vô liêm sỉ! Ghê tởm! Cút đi chết đi!”
Tiếng chửi rát tai như dao rạch thẳng vào màng nhĩ.
Bảo vệ lề mề bước đến, túm lấy cánh tay tôi, lôi đi như lôi tội phạm:
“Không có thư mời mà tự ý xông vào, làm rối loạn lễ trao giải. Ban tổ chức sẽ kiện cô.”
Tôi loạng choạng bước ra khỏi hội trường, lao vào xe, run rẩy bấm số gọi cho Hách Tranh:
“Tôi làm theo lời anh rồi. Bố tôi đâu?”