Chương 1 - Cuộc Gọi Từ Chồng Cũ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đang nấu ăn thì nhận được cuộc gọi từ chồng cũ.

Tôi vừa giơ phần rau mới cắt lên, vừa nói:

“Dài quá, cho vào miệng chắc đâm tới họng luôn.”

Đầu dây bên kia, giọng anh ta trầm thấp đến mức như sắp giết người:

“Nguyễn Nặc, cô đang làm gì vậy?”

Tôi ngơ ngác: “Đang nấu ăn mà!”

Tối hôm đó, hot search bùng nổ.

#Vợ cũ vui vẻ nấu cơm, tổng tài Hách tổng sụp đổ khóc như mưa#

Thấy vậy, tôi lại cảm thấy khó hiểu.

Nếu anh ta thực sự yêu tôi như thế, thì sao lại tung ảnh riêng tư của tôi đúng vào ngày tôi đăng quang Hoa hậu Hồng Kông?

Khiến tôi thân bại danh liệt, phải rút lui khỏi giới thi hoa hậu.

Mười năm trước, ngày tôi bước lên bục vinh quang, trở thành Hoa hậu Hồng Kông, ảnh riêng tư của tôi đột nhiên lan tràn khắp mạng.

Từ một “hoa hậu đẹp nhất” được triệu người chú ý, chỉ sau một đêm, tôi trở thành “ngôi sao rẻ tiền” bị thiên hạ khinh bỉ.

Nhìn những lời lẽ dơ bẩn trên mạng xã hội, tôi sụp đổ, chạy về nhà tìm Hách Tranh để hỏi cho rõ.

Nhưng đứng trước cửa, tôi nghe được đoạn hội thoại khiến linh hồn như rạn nứt:

“Anh Tranh, chiêu này của anh đúng là tuyệt vời!”

“Mấy bức ảnh đó vừa tung ra, Nguyễn Nặc lập tức mang tiếng xấu, ngay cả danh hiệu hoa hậu cũng mất, chưa biết chừng sau này không ngóc đầu lên nổi trong giới thi sắc đẹp.”

Giọng Hách Tranh vang lên, bình tĩnh đến mức tàn nhẫn:

“Giải hoa hậu lần này nhất định phải là của Lộc Lộc. Vì tương lai của cô ấy, hy sinh cô ta một lần thì đã sao?”

Tôi tựa lưng vào bức tường lạnh toát, hơi lạnh men theo sống lưng bò lên, đến cả hít thở cũng thấy đau rát.

“Vẫn là anh Tranh cao tay, ba chiêu đã dắt mũi Nguyễn Nặc đến chết!”

Anh em của Hách Tranh tâng bốc:

“Chiêu thứ nhất, lúc cô ta vừa từ người mẫu nhỏ chuyển sang thi sắc đẹp, lừa ký hợp đồng âm dương;

“Chiêu thứ hai, lấy điều khoản phạt một tỷ ép cô ta phải tự nguyện lên giường quay phim;

“Chiêu thứ ba, anh lại làm anh hùng cứu mỹ nhân, khiến cô ta lao vào lòng anh, chết tâm với anh, trở thành cỗ máy kiếm tiền cho công ty mà không cần trả lương, ngoan còn hơn cả ch//ó.”

Giọng nói lạnh như dao cắt của Hách Tranh lại lần nữa đâm xuyên tim tôi:

“Giới này nước quá sâu, có Nguyễn Nặc làm đá thử vàng mở đường, Lộc Lộc mới có thể đi thuận buồm xuôi gió.”

Tên kia ngập ngừng hỏi:

“Vậy tại sao anh còn cưới Nguyễn Nặc?”

Hách Tranh nhẹ nhàng lắc ly whisky trong tay, giọng nhàn nhạt:

“Năm năm trước, Lộc Lộc trót ném đồ từ trên cao xuống, mẹ cô ấy ch/ế.t, bố cô ấy thành ngớ ngẩn.”

Chân tôi mềm nhũn, ngã sụp xuống sàn, môi bị cắn đến rướm máu.

Năm năm trước, bố mẹ tôi đang dạo chơi ở cảng Victoria thì bất ngờ bị một chậu cây lớn rơi từ trên cao xuống, đập trúng.

Khi tôi đến nơi, mẹ đã c/h..ết tại chỗ, bố thì bị thương nặng ở đầu, phải đưa vào phòng cấp cứu.

Trong lúc đau đớn tuyệt vọng, Hách Tranh ôm lấy tôi nói:

“Nặc Nặc, cho dù phải lật tung cả thành phố này lên, anh cũng nhất định sẽ tìm ra kẻ gây tai nạn, cho bố mẹ em một lời công đạo.”

Nhưng nửa tháng sau, anh ta đỏ mắt bảo:

“Cảnh sát điều tra rồi, camera gần đó hôm đó đều hỏng, không tìm được người.”

“Nặc Nặc, không sao đâu, từ giờ anh sẽ là chỗ dựa của em, sẽ luôn ở bên em, mãi yêu em. Em lấy anh nhé?”

Tôi cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, hóa ra cuộc hôn nhân mà tôi từng

ngỡ là cứu rỗi này, từ đầu đến cuối đều nhuốm m/á,u cha mẹ tôi.

Trong phòng khách, đoạn đối thoại vẫn tiếp tục…

“Tôi sợ Nguyễn Nặc không cam lòng, tiếp tục truy tra chuyện năm đó, sẽ liên lụy đến Lộc

Lộc. Vì thế tôi mới mở miệng cưới cô ta, cho cô ta một danh phận ‘bà Hách’, xem như bù đắp.

Còn về Lộc Lộc, tôi không thể cho cô ấy danh phận, nên những phương diện khác, đương nhiên phải dốc hết mọi thứ để bù đắp cho cô ấy.”

Sự thật tàn khốc như thủy triều dâng lên, nhấn chìm tôi trong cơn nghẹt thở. Tôi bịt miệng, loạng choạng chạy trốn khỏi cái địa ngục biết ăn người kia.

Không biết đã chạy bao lâu, điện thoại bất ngờ reo lên.

Nhìn hai chữ “Chồng yêu” trên màn hình, toàn thân tôi lạnh buốt.

Giọng Hách Tranh vẫn dịu dàng như trước, hoàn toàn khác với con người độc ác lúc nãy:

“Nặc Nặc, em còn ở đài truyền hình không? Anh cho tài xế đến đón rồi.”

“Chuyện trên mạng em đừng lo, anh đã bảo bộ phận PR xử lý. Chuyện quá khứ anh đều không để tâm, anh mãi đứng về phía em.”

Tôi cố nén nôn mửa, nắm chặt điện thoại, cắn đầu lưỡi đến bật máu mới ép ra được một tiếng “Ừ”.

Cúp máy, tôi gọi đến số ở cuối danh bạ.

“Em gái anh bị bệnh bạch cầu còn cần ghép tủy không? Tôi sẽ hiến. Nhưng tôi có một điều kiện.”

“Tôi muốn Hách Tranh và Doãn Lộc—đôi cẩu nam nữ đó—thân bại danh liệt!”

Đối phương bật cười khẽ: “Giao dịch thành công.”

Tắt máy, tôi lập tức tìm luật sư soạn thảo đơn ly hôn.

Nhìn điều khoản ‘chia một nửa tài sản của Hách Tranh’, tôi bật cười lạnh.

Đây là lời hứa năm xưa của anh ta.

Khi đó, Hách Tranh chắc chắn không ngờ rằng người chủ động đòi ly hôn lại là tôi.

Khi tôi trở về biệt thự, người trong phòng khách lập tức đứng lên.

Chưa kịp thay giày, tay tôi đã bị anh ta kéo vào lòng.

“Tài xế nói không đón được em, anh gọi cũng không nghe. Em đi đâu? Có xảy ra chuyện gì không?”

Hách Tranh ôm tôi đặt xuống sofa.

“Xin lỗi, năm đó anh tưởng đã xử lý sạch sẽ toàn bộ ảnh, không ngờ vẫn còn bản sao. Nhưng anh đảm bảo sẽ giải quyết nhanh thôi.”

Tôi nghiêng đầu tránh hơi ấm của anh ta, đưa đơn ly hôn đến trước mặt:

“Ký trước cái này đã.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)