Chương 5 - Cuộc Gọi Định Mệnh

“Tôi nhận được hợp đồng ly hôn rồi.” Tôi nói bình thản như nước lặng. “Tiền và nhà, tôi không có ý kiến. Ký đi, rồi bảo trợ lý Lý mang qua hoặc chúng ta hẹn gặp mặt để ký trực tiếp.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây. Tiếng đàn piano dường như cũng ngưng lại.

“Tống Vãn, em sốt sắng vậy sao?” Giọng anh ta lạnh đi, mang theo chút mỉa mai, “Vừa cầm được tiền đã muốn dứt áo bỏ đi?”

Tôi suýt nữa bật cười. “Thẩm Vũ Bạch, người bỏ anh, ba năm trước đã đi nước ngoài rồi. Giờ, là tôi muốn bỏ anh. Ký hay không, nói một câu.”

Lại một khoảng lặng rất dài. Lâu đến mức tôi tưởng anh ta đã tắt máy. Đúng lúc tôi chuẩn bị gác máy, giọng anh ta trầm khàn vang lên, mang theo một cảm xúc lạ lùng và bị kìm nén: “…Cho tôi chút thời gian. Vãn Vãn… gần đây tâm trạng không ổn.”

Lại là Lâm Vãn Vãn.

Làn sóng cuối cùng trong lòng tôi cũng hoàn toàn lặng xuống. “Được. Khi nào anh dỗ xong cục cưng nhà anh thì ký. Đừng để lâu quá, tôi không rảnh diễn trò bi kịch với hai người.”

Tôi tắt máy, vứt bản hợp đồng lạnh lùng ấy sang một bên.

Một tuần trôi qua không có bất kỳ hồi âm nào.

Cho đến chiều nay, tôi đang ngồi bên cửa sổ, nhìn bầu trời xám xịt ngoài kia, tự rót cho mình một ly cà phê hòa tan. Vừa nhấp được một ngụm, bản hợp đồng đã ký tên được trợ lý Lý đưa đến, vẫn với gương mặt lạnh băng quen thuộc.

Vị đắng của cà phê lan trên đầu lưỡi.

Rồi đến cuộc gọi cuồng loạn của Lâm Vãn Vãn.

Và ngay sau đó, là tiếng “ầm” nặng nề, kết thúc tất cả.

Chiếc điện thoại vỡ vẫn còn nằm trên sàn nhà.

Tôi cúi xuống nhặt lên, màn hình đã tối đen hoàn toàn. Ngoài cửa sổ, tiếng còi xe cảnh sát, tiếng la hét, tất cả hỗn loạn đan xen.

Phía sau xương ức, một khoảng trống rỗng lạnh ngắt đang lớn dần, nặng nề đến đau đớn. Không phải vì cái chết của Lâm Vãn Vãn, mà là vì mối nghiệt duyên dây dưa không dứt này, cuối cùng lại khép lại bằng một cách tàn khốc đến như vậy.

Cửa bị đập “rầm rầm rầm”, mạnh đến mức khung cửa cũng rung lên bần bật.

“Tống Vãn! Mở cửa! Tống Vãn!!” Là giọng của Thẩm Vũ Bạch, khàn đặc đến méo mó, như một kẻ đang phát điên bên bờ sụp đổ.

Tôi bước đến, mở cửa ra.

Người đàn ông trước mặt tôi như một con thú cùng đường. Bộ vest đắt tiền nhàu nhĩ, cà vạt lệch hẳn, tóc tai rối bù, trong mắt đầy tia máu ghê người, trừng trừng nhìn tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

“Là cô! Là cô hại chết cô ấy!!” Anh ta lao tới, định túm lấy vai tôi.

Tôi lùi lại một bước, né sang một bên. Nhìn dáng vẻ điên loạn này của anh ta, trong lòng tôi chỉ còn lại một vùng băng giá lạnh tanh.

“Thẩm Vũ Bạch,” tôi mở miệng, giọng bình tĩnh đến lạ, “trước khi nhảy lầu, Lâm Vãn Vãn có gọi cho tôi một cuộc điện thoại.”

Anh ta cứng người, đôi mắt đỏ ngầu dán chặt lấy tôi.

“Cô ấy nói,” tôi rõ ràng, từng chữ một, lặp lại: “‘Chị Tống Vãn… anh Vũ Bạch… anh ấy ép em… em không còn đường lui nữa… tất cả là do chị ép em!’”

Sắc mặt Thẩm Vũ Bạch trong thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy, thân hình cao lớn loạng choạng, như thể toàn bộ xương cốt trong người vừa bị rút sạch.

“Không… không thể nào… Sao cô ấy lại…” Anh lẩm bẩm như người mất hồn, dường như không thể tiếp nhận sự thật ấy.

“Tin hay không tùy anh.” Tôi chỉ vào bản hợp đồng dính cà phê trên bàn trà. “Tôi đã ký rồi. Từ nay về sau, đường ai nấy đi. Chuyện giữa anh và Lâm Vãn Vãn, không còn liên quan gì đến tôi nữa.”

Tôi nghiêng người, nhường chỗ ở cửa. “Mang hợp đồng của anh đi, rời khỏi nhà tôi.”

Thẩm Vũ Bạch vẫn đứng im. Như bị đóng đinh tại chỗ, ánh mắt dán chặt vào bản hợp đồng. Khi nhìn thấy dòng chữ nhỏ bên cạnh mục “phân chia tài sản” – dòng chữ chính tay anh viết: “Bên nữ tự nguyện từ bỏ quyền sở hữu căn hộ Đình Lan Thủy Tạ, giao toàn quyền cho bên nam” – đồng tử anh đột ngột co rút lại.

Dòng chữ ấy, giờ đã bị vết cà phê nâu đậm làm nhòe, trông chẳng khác gì một vết sẹo xấu xí, đang lặng lẽ mỉa mai sự thấp hèn của anh ta.

Anh như bị đánh trúng vào điểm yếu, lùi lại một bước, lưng đập mạnh vào khung cửa, phát ra một tiếng “rầm” nặng nề.

“Đình Lan… Thủy Tạ…” Anh lặp đi lặp lại cái tên ấy như kẻ mất hồn, ánh mắt trống rỗng. “Hôm qua… cô ấy còn nói với tôi… đó là nhà của cô ấy… là nhà của chúng tôi…”

“Thẩm Vũ Bạch,” tôi ngắt lời, giọng lạnh như băng, “cầm lấy đống đồ của anh, biến đi. Đừng làm bẩn nơi này của tôi.”

Anh ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đỏ rực đầy những cảm xúc hỗn loạn: nỗi đau quá lớn, sự hoang đường không thể tin nổi, và cả… nỗi sợ hãi muộn màng cuối cùng cũng trồi lên mặt nước?

“Tống Vãn…” Anh mấp máy môi, giọng khàn đặc, cố nói gì đó.

Nhưng tôi không muốn nghe nữa. Dù chỉ một chữ cũng không.

Tôi cúi người, nhặt lấy bản hợp đồng ly hôn mà anh từng thêm thắt những điều khoản trơ trẽn, cùng với chiếc thẻ ngân hàng mà trợ lý Lý cuối cùng vẫn cố nhét vào tay tôi, rồi ném thẳng vào người anh.

Giấy tờ văng tung tóe khắp sàn.

“Cầm lấy đống rác rưởi của anh, cút đi!”

Thẩm Vũ Bạch sững người bị ném, đứng chết trân. Anh nhìn đống giấy tờ và chiếc thẻ văng tung tóe dưới đất, rồi ngước lên nhìn tôi, môi mấp máy, nhưng không thốt nổi một câu hoàn chỉnh. Gương mặt từng điển trai của anh giờ đây chỉ còn lại vẻ u ám, tiêu điều đến đáng thương.

Cuối cùng, anh chẳng nói gì, cúi xuống, chậm chạp và cứng đờ như một cái xác không hồn, từng tờ, từng tờ nhặt lấy giấy tờ và chiếc thẻ trên sàn.

Sau đó, anh xoay người, lê bước nặng nề, từng bước từng bước biến mất sau cánh cửa nhà tôi.

Tiếng bước chân loạng choạng vang vọng nơi cầu thang, dần dần xa khuất.

Tôi đóng cửa, khóa trái.

Tựa lưng vào tấm cửa lạnh toát, chậm rãi ngồi sụp xuống sàn nhà.

Thế giới ngoài kia ồn ào thế nào, lúc này đều bị cánh cửa ngăn cách hoàn toàn. Căn phòng lặng như tờ.

Kết thúc rồi.

Cuối cùng… cũng thực sự kết thúc rồi.