Chương 3 - Cuộc Gọi Định Mệnh Từ Khách Hàng
“Chị Tô, em thấy họ không dễ buông tha đâu.”
“Chị biết.” Tôi trầm ngâm.
Quả nhiên ba ngày sau, Lý Mộng Mộng khoác tay Chu Hạo đến tiệm, phía sau còn dẫn theo mấy người nữa.
Trong nhóm đó, tôi nhận ra một người — quản lý Hoàng bên tổng công ty.
Ông ta là một người trung niên bụng phệ.
Vừa đến nơi đã chỉ tay vào tôi mà mắng thẳng:
“Cô làm ăn kiểu gì vậy? Nhận tiền mà không giao hàng, lừa dối khách hàng còn chưa đủ, giờ lại đi quyến rũ cả khách nam!”
“Tô Lâm cô đang làm mất uy tín thương hiệu của chúng tôi đấy.”
Tôi không vội phản bác, chỉ tiện tay mở hệ thống ngân hàng, kéo ra bản ghi đơn hàng tuần này.
“Ông xem đi, cái đơn 50 phần bánh dâu mà cô Lý nói hoàn toàn không tồn tại Lấy đâu ra ‘nhận tiền không giao hàng’?”
“Ngược lại là bên tổng công ty các người, vừa nghe báo cáo chưa xác minh đã đổ tội cho tôi. Tôi thật sự nghi ngờ quy trình quản lý của các người có vấn đề đó.”
Quản lý Hoàng chẳng buồn xem bản ghi đơn hàng, chỉ cau có quát lên:
“Cô còn cãi à? Tôi nói cô sai là cô sai!”
“Cô có biết Lý tiểu thư là ai không? Là con gái của ông chủ tổng công ty đấy! Cô mà cũng dám động vào sao?”
Nước miếng ông ta bắn tung tóe.
Lý Mộng Mộng đứng bên cạnh ngẩng đầu kiêu ngạo như thể sắp bay lên trời.
Chu Hạo thì đứng một bên, lạnh lùng quan sát từ đầu đến cuối.
Thậm chí còn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương hại.
Thứ thương hại từ trên cao của một kẻ “thiên long nhân”.
Tôi bật cười khẽ.
Ông chủ tổng công ty chỉ có một người con — chính là bạn thanh mai trúc mã của tôi.
Lý do tôi chọn nhượng quyền thương hiệu này, đơn giản chỉ vì mối quan hệ thân thiết giữa hai gia đình.
Chẳng lẽ chú Lý thật sự có con riêng bên ngoài?
Bên kia, Lý Mộng Mộng bật cười khinh miệt.
Cô ta dùng ngón tay được đắp móng sắc nhọn chỉ thẳng vào trán tôi.
“Nghe rõ chưa? Ba tôi là ông chủ tổng công ty, còn cô chỉ là con đàn bà rẻ tiền bán thân kiếm sống, mà cũng dám cãi lại tôi à?”
Chu Hạo cũng lên tiếng khuyên nhủ:
“Tô Lâm anh biết em đi đến ngày hôm nay không dễ dàng gì, nhưng em nên xin lỗi Mộng Mộng, cầu xin cô ấy tha thứ.”
Tôi không tranh cãi gì thêm với họ về chủ đề đó.
Chỉ hỏi lại Lý Mộng Mộng:
“Cô chắc chắn ba cô là ông chủ tổng công ty?”
“Cô bị ngốc à? Chẳng lẽ tôi còn nhận nhầm cả ba mình sao?”
Lý Mộng Mộng vừa dứt lời, điện thoại cô ta liền đổ chuông.
Đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông trung niên đầy cưng chiều:
“Công chúa nhỏ của ba, nghe nói con bị bắt nạt? Có cần ba ra tay không?”
Lý Mộng Mộng lườm tôi một cái khinh bỉ.
Cô ta còn chưa kịp trả lời, quản lý Hoàng đã cúi đầu khom lưng chen vào:
“Chủ tịch Lý, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ cho tiểu thư một lời giải thích thỏa đáng.”
Tôi thì lại nhíu mày càng chặt.
— Đó không phải là giọng của chú Lý!
Tôi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
May mà chú Lý không làm chuyện gì sai trái.
Không thì thằng ngốc Lý Vũ kia biết làm sao đây?
Điện thoại vừa ngắt, Lý Mộng Mộng lại càng đắc ý.
Cô ta chìa tay ra trước mặt tôi như thể đang bố thí ban ơn.
“Thôi được rồi, đưa điện thoại đây, tôi phải kiểm tra, tiện thể cài luôn hệ thống theo dõi.”
“Thần kinh.”
Tôi tất nhiên không đưa điện thoại cho cô ta.
Ngược lại, tôi lập tức nhắn tin cho Lý Vũ.
【Mau đến đây, hình như cậu có thêm một cô em gái mới rồi đấy.】
4
Lý Vũ lập tức phản hồi.
Cậu ấy gửi lại một dấu chấm hỏi thật to.
Mắt Lý Mộng Mộng sắc như dao, lập tức nhìn thấy ngay.
“Ôi chà, lại câu được thằng đàn ông nào mới hả?”
“Tốt nhất cô nên cẩn thận lời nói. Tâm cô dơ thì nhìn cái gì cũng bẩn theo.”
Lời tôi vừa dứt, một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi.
Lý Mộng Mộng nghiến răng, mặt mày vặn vẹo vì tức giận.
“Cô đúng là không biết điều! Đồ rác rưởi mà cũng dám ra vẻ với tôi à?”
Rồi cô ta vung tay ra hiệu.
Tiệm bánh bị quản lý Hoàng và đám người đi theo cưỡng ép đóng cửa.
Người cô ta dẫn theo bắt đầu bao vây tôi, trông rất hùng hổ.
“Cô bị điên à?” Tôi vừa lùi vừa nói.
Hôm nay nhân viên trong tiệm xin nghỉ, trong cửa hàng chỉ còn mình tôi.
Bây giờ bên kia người đông thế mạnh, chắc chắn khó đối phó.
Lý Mộng Mộng hếch cằm đầy kiêu ngạo:
“Các người, lột đồ cô ta cho tôi!”
Đám người lúng túng nhìn nhau.
Quản lý Hoàng nuốt nước bọt, do dự mãi mà vẫn không dám ra tay.
Dù sao ông ta cũng là người quản lý của công ty đàng hoàng, chứ không phải dân xã hội đen.
“Cái này… tiểu thư, làm thế không hay lắm đâu?” Quản lý Hoàng rụt cổ lại.
Chu Hạo cũng bắt đầu sợ xảy ra chuyện.
Anh ta khẽ dỗ dành Lý Mộng Mộng:
“Mộng Mộng, dọa cô ấy một chút là được rồi, đừng làm lớn chuyện quá.”
“Sợ gì? Có chuyện gì tôi chịu hết.”