Chương 6 - Cuộc Gọi Cuối Cùng
Trên bàn trà chỉ có hai thứ.
Một bản đơn ly hôn đã được ký tên. Một tờ siêu âm nhàu nát. Và cả một tờ xác nhận phẫu thuật từ bệnh viện.
Vệ Tranh run rẩy cầm tờ siêu âm lên.
Thai sớm 6 tuần.
Thời gian — chính là hai ngày trước khi vụ việc xảy ra.
Lúc đó, anh còn đang bận chuyển nhà cho Lâm Tô, bận dọn dẹp mớ hỗn độn của cô ta.
Còn Giang Thính Nam, mang thai con của anh, vẫn một mình đi làm, một mình đối mặt với tên côn đồ cầm dao.
Anh lại cầm tờ xác nhận phẫu thuật lên.
Phá thai bằng thủ thuật nạo.
Thời gian — chính là buổi chiều hôm xảy ra vụ việc.
Lúc đó, anh đang bế Lâm Tô chạy về khu VIP. Còn Giang Thính Nam, người vừa bị thương, thì bị anh bỏ lại một mình ngoài hành lang.
Ầm —
Trong đầu Vệ Tranh như có thứ gì đó nổ tung.
Anh nhớ lại gương mặt trắng bệch của Giang Thính Nam hôm ấy. Nhớ lại dáng vẻ cô ôm bụng không ngừng.
Anh nhớ lại câu cô từng nói: “Em đang bận.”
Hóa ra… cô bận đi phá thai.
Bận rút bỏ sinh mạng nhỏ bé đã chết ấy ra khỏi cơ thể mình.
Vậy còn anh thì sao?
Anh đang làm gì?
Anh đang gọt táo cho Lâm Tô. Anh đang mắng cô lãnh nhạt. Anh đang mắng cô làm bộ làm tịch.
“AAA—!!!”
Vệ Tranh quỳ sụp xuống đất, gào lên như một con thú bị thương.
Anh phát điên lao vào phòng ngủ.
Mở tủ quần áo ra.
Phần thuộc về Giang Thính Nam… trống rỗng.
Trong phòng tắm. Chỉ còn lại một chiếc bàn chải đánh răng.
Khăn của cô. Đồ dưỡng da của cô. Ngay cả lọ kem mà Lâm Tô từng dùng để bôi chân… cũng không còn.
Cô đã đi sạch sẽ.
Như muốn xóa bỏ hoàn toàn mọi dấu vết bản thân từng tồn tại trong căn nhà này.
Vệ Tranh lao ra khỏi nhà, lên xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Anh xuất trình thẻ đội trưởng đội cứu hộ, yêu cầu bộ phận liên quan trích xuất camera giám sát của ngày hôm đó.
Trong đoạn video.
Anh ôm Lâm Tô, không ngoảnh đầu lại mà chạy điên cuồng.
Còn phía sau anh.
Giang Thính Nam vịn vào tường, chậm rãi trượt xuống.
Một vũng máu chói mắt lan ra dưới người cô.
Cô đau đến mức cuộn tròn lại, nhưng không kêu một tiếng nào.
Có người vây lại, cô khẽ xua tay, tự chống tường đứng dậy.
Từng bước, từng bước một, kéo lê đôi chân đang chảy máu, đi về phía phòng cấp cứu.
Dáng lưng ấy… cô độc đến mức làm người ta đau nhói tim.
Vệ Tranh chết lặng nhìn màn hình, mắt đỏ hoe, nước mắt không thể kiểm soát mà trào ra.
“Thính Nam…”
Anh đưa tay chạm vào hình ảnh ấy trên màn hình.
Đầu ngón tay chỉ chạm vào lớp kính lạnh băng.
Ngay sau đó, anh nhìn thấy cảnh tượng còn khiến anh sụp đổ hơn nữa.
Trước cửa phòng phẫu thuật.
Giang Thính Nam cầm tờ đơn phẫu thuật, do dự rất lâu.
Cuối cùng, cô lấy điện thoại ra, như thể muốn gọi cho ai đó.
Nhưng anh biết… lúc đó anh đang rót nước cho Lâm Tô, điện thoại để chế độ im lặng.
Rồi cô đặt điện thoại xuống.
Tự mình ký tên.
Một mình bước vào phòng phẫu thuật.
Vệ Tranh ôm chặt ngực, cơn đau dữ dội khiến anh không thở nổi.
Anh lao đến bên thùng rác, nôn khan không ngừng.
Thứ anh đẩy ra hôm đó là gì?
Không phải Giang Thính Nam.
Mà là vợ anh. Và là con anh.
Là hai sinh mạng.
Vệ Tranh huy động toàn bộ mối quan hệ của đội cứu hộ.
Sân bay. Bến xe. Thậm chí còn liên hệ các đội cứu hộ ở thành phố khác hỗ trợ tìm kiếm.
Anh điên cuồng truy tìm tung tích của Giang Thính Nam.
Như thể đang tìm kiếm một nạn nhân mất tích… đã gặp nạn.
“Đội trưởng Vệ, tra ra rồi.”
Kỹ thuật viên trong đội đưa cho anh một bản báo cáo, ánh mắt có chút né tránh.
“Chị dâu… bác sĩ Giang đã hủy đăng ký hộ khẩu.”
“Thông tin xuất cảnh bị xếp vào diện mật, đi theo kênh đặc biệt.”
“Rất có thể là… đội y tế viện trợ châu Phi.”
Bản báo cáo trong tay Vệ Tranh rơi xuống đất.
Viện trợ châu Phi.
Nơi có tỷ lệ tử vong cực cao.
Cô vì rời bỏ anh mà lại chọn đến một nơi như vậy.
“Có liên lạc được với bên đó không?”
Vệ Tranh túm lấy cổ áo đồng đội, hai mắt đỏ ngầu như muốn bật máu.
“Đội trưởng, đó là chiến khu, mất liên lạc là chuyện bình thường. Với lại… đây là nhiệm vụ cơ mật quốc gia, chúng ta không có quyền can thiệp.”
Vệ Tranh buông tay trong tuyệt vọng.
Anh ngã ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào bóng đèn trắng trên trần.
Sự tuyệt vọng như thủy triều cuốn lấy anh.
Anh không tìm được cô nữa rồi.
Những ngày sau đó, Vệ Tranh sống như một cái xác biết đi.
Anh ngủ lại căn cứ cứu hộ mỗi ngày, không dám về nhà.
Bởi vì trong căn nhà ấy, ở đâu cũng là bóng dáng của Giang Thính Nam.
Trên sofa như vẫn còn hình ảnh cô ngồi đọc sách. Trong bếp như vẫn còn dáng cô đang nấu ăn.
Ngay cả trong không khí, cũng phảng phất mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ quen thuộc trên người cô.
Nhưng khi anh đưa tay ra, thứ anh chạm được chỉ là khoảng không trống rỗng.
Lâm Tô đã đến tìm anh mấy lần.
“anh Tranh, anh đừng như vậy nữa, chị dâu đi rồi vẫn còn em mà.”
“Đứa bé đó không có duyên, sau này chúng ta sẽ có con của riêng mình.”
Vệ Tranh nhìn gương mặt từng khiến anh thương xót này, giờ đây chỉ thấy ghê tởm tột độ.
“Cút.”