Chương 2 - Cuộc Gọi Bất Ngờ Trong Hôn Nhân Bí Mật

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ngón tay tôi rất vững, mở WeChat, tìm đến người đã được tôi ghim ba năm trên đầu danh bạ – ghi chú ban đầu là “Châu Châu”, sau đó thành “Lục Bình Châu”, cuối cùng chỉ còn lại một chữ cái lạnh lùng: “L”.

Ảnh đại diện của anh ta vẫn là cái tôi từng ép anh thay – một góc ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn, chỉ hiện hai bàn tay đan chặt vào nhau.

Bây giờ nhìn lại…

Ảnh đại diện của anh ta, vẫn là cái tôi từng ép anh thay – một góc chụp từ tấm hình đăng ký kết hôn của chúng tôi, chỉ hiện rõ hai bàn tay đan chặt vào nhau.

Giờ nhìn lại, đúng là mỉa mai đến tột cùng.

Không một chút do dự, tôi nhấn giữ, chọn “Xoá đoạn chat này”.

Xác nhận.

Người từng chiếm vị trí ghim suốt ba năm trời, biến mất trong chớp mắt.

Góc khuất nào đó trong lòng – vốn nặng nề đến mức tê dại – dường như cũng trống rỗng theo. Nhưng ngay sau đó, là cảm giác nhẹ nhõm đến kỳ lạ, như thể vừa bị vét sạch những gì còn sót lại.

Đúng lúc tôi chuẩn bị tắt điện thoại, đứng dậy rời khỏi nơi khiến người ta phát ngán này, màn hình lớn trên sân khấu bất ngờ chuyển sang quay ngẫu nhiên khán giả, theo đúng quy trình của chương trình.

Có lẽ đạo diễn muốn ghi lại hình ảnh khán giả xúc động rơi lệ để dùng cho phần hậu kỳ.

Trớ trêu thay, ống kính lại cố định ngay góc tôi đang ngồi.

Gương mặt tôi, có lẽ chẳng biểu cảm gì, chỉ là quá mức tái nhợt. Nhưng hành động cúi đầu xoá tin nhắn trong điện thoại, lại bị máy quay độ phân giải cao ghi lại rõ mồn một.

Ngay phía trên đầu tôi, trên màn hình lớn, khuôn mặt đẹp không tì vết của Lục Bình Châu đang nhanh chóng mất đi huyết sắc.

Ánh mắt từng dịu dàng nhìn Thẩm Hinh Hinh, giờ lại gắt gao khóa chặt vào bàn tay tôi trên màn hình, hoặc có thể là… ô chat cố định vừa biến mất trên điện thoại?

Con ngươi anh ta co rút lại, nụ cười dịu dàng đóng băng trong khoảnh khắc, tan vỡ, chỉ còn lại kinh hoàng và… một tia hoảng loạn khó nhận ra. Khuôn mặt trắng bệch, như thể vừa bị ai đó dội cho một xô nước lạnh.

Cả trường quay, bỗng rơi vào một khoảnh khắc im lặng đến kỳ dị. Ai cũng nhận ra ảnh đế có gì đó không ổn.

MC cố gắng chữa cháy:

“Ha ha, có vẻ ảnh đế của chúng ta hồi hộp quá, mặt tái nhợt luôn rồi! Hinh Hinh à, em làm gì mà khiến anh Bình Châu mê mệt thế này!”

Thẩm Hinh Hinh đắc ý liếc về phía tôi, giọng càng thêm nũng nịu:

“Bình Châu ca~ sao anh không nói gì nữa vậy~?”

Thế nhưng Lục Bình Châu như bị trúng chú định thân, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi trên màn hình lớn, môi mấp máy nhưng chẳng thể phát ra tiếng nào.

Tôi từ tốn ngẩng đầu, đón lấy ánh nhìn kinh hoàng của anh ta, giữa biển người, lạnh nhạt nở một nụ cười mờ nhạt, lãnh đạm.

Rồi, tôi đứng dậy.

Dưới vô số ánh mắt nghi hoặc và tò mò, tôi thẳng lưng quay người, rời khỏi sân khấu ồn ào giả tạo này.

Vở kịch hay… giờ mới bắt đầu.

Lục Bình Châu, hoả táng trường này – chính tay tôi châm lửa.

Chỉ là, không biết một vị thần cao cao tại thượng như anh… đã sẵn sàng để bị thiêu thành tro chưa?

________________________________________

2

Tiếng gót giày gõ lên nền gạch lạnh lẽo ngoài trường quay, vang lên rõ ràng và đơn độc.

Phía sau tôi, sự ồn ào như thuỷ triều rút xuống, bị cánh cửa cách âm dày cộp kia chặn lại sạch sẽ.

Tôi không quay đầu lại.

Cũng chẳng cần phải quay lại nhìn vẻ mặt của Lục Bình Châu – chỉ cần tưởng tượng đến khoảnh khắc anh ta tái mét và hoảng loạn là tôi đã thấy thỏa mãn.

Đó không phải vì hối hận, càng không phải vì yêu. Mà chỉ là phản ứng bản năng khi thế giới anh ta dày công che đậy xuất hiện một vết nứt.

Thứ anh ta hoảng loạn… là “mất kiểm soát”, chứ không phải “mất tôi”.

Điện thoại rung lên trong túi.

Tôi lấy ra xem – là tin nhắn từ Trợ lý riêng của anh ta, Triệu Minh, vẫn giữ nguyên kiểu nói chuyện công thức, thậm chí còn pha chút khinh thường khó nhận ra:

【Cô Tần, tiên sinh Lục nhắn cô sau khi kết thúc chương trình hãy đợi ở khu C tầng hầm, xe của anh ấy sắp đến. Xin chú ý tránh giới truyền thông.】

Thấy chưa? Dù có lẽ đã cảm nhận được mọi thứ đang chệch khỏi đường ray, nhưng thói quen ra lệnh cho tôi của anh ta vẫn không hề thay đổi.

“Tần tiểu thư”, “đợi anh ta”, “tránh giới truyền thông” – từng chữ đều toát lên sự xa cách và ngạo mạn từ kẻ luôn đứng trên người khác.

Ba năm qua tôi chẳng khác gì một cái bóng bị giấu trong góc khuất, anh gọi thì đến, đuổi thì đi, lúc nào cũng phải ghi nhớ không được lộ diện, không được gây phiền toái.

Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn ấy, ngón tay dừng lại trên màn hình lạnh buốt vài giây, sau đó dứt khoát chặn luôn số của Triệu Minh.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)