Chương 5 - Cuộc Gặp Lại Tại Khách Sạn Sang Trọng
Khi ánh mắt sâu thẳm ấy chạm vào tôi, vành mắt tôi bất chợt đỏ lên.
“Chồng ơi…”
Con trai cũng dang rộng đôi tay lao về phía trước: “Bố ơi!”
Cố Thành toàn thân cứng đờ, không thể tin nổi lẩm bẩm: “Chồng em? Thiếu gia nhà họ Mặc?”
Anh ta như nghe được trò đùa hoang đường nhất thế giới, cười nhạo thành tiếng:
Lâm Man Man, em điên rồi à? Nhà họ Mặc mà đi cưới một đứa sinh viên nghèo như em sao?”
Ánh mắt lạnh như băng của Mặc Diệm quét qua Cố Thành vội gật đầu chào:
“Thiếu gia Mặc, đây là bạn gái cũ của tôi. Năm đó sau khi chia tay có chút chấn động tâm lý nên hôm nay mạo phạm ngài…”
Chưa nói hết câu, Mặc Diệm đã sải bước về phía tôi, mạnh mẽ kéo tôi vào lòng.
Tôi toàn thân lấm lem bùn đất, ngay lập tức làm bẩn bộ vest be tinh tươm của anh ấy, cả bàn tay từng lục thùng rác cũng để lại dấu bẩn trên ngực anh.
Vậy mà anh chẳng hề để tâm, thậm chí còn siết chặt cánh tay ôm lấy tôi hơn.
Thẩm Thanh sững người, buông tay khỏi đứa trẻ như bị điểm huyệt.
Mặc Diệm bảo trợ lý bế lấy con trai.
Con trai tôi nằm trên vai trợ lý, luyến tiếc nhìn về phía tôi, nhưng vừa bắt gặp ánh nhìn nghiêm nghị từ Mặc Diệm, bé lập tức rụt cổ lại, ngoan ngoãn úp mặt vào vai người lớn.
“Bố xấu tính.”
Cánh tay đang giơ ra giữa không trung của Cố Thành cứng đờ, gương mặt trắng bệch:
“Thiếu gia Mặc… cô ấy thật sự là vợ anh?!”
Mặc Diệm liếc lạnh một cái:
“Có vấn đề gì à?”
Cố Thành lùi lại, loạng choạng như sắp ngã, mắt đỏ hoe, nhìn tôi chằm chằm:
“Lâm Man Man! Tôi tìm em suốt năm năm trời, vậy mà em dám lén lút đi lấy chồng?!”
“Chỉ vì 0.52 tệ đó sao? Tôi chỉ muốn xác nhận em không phải vì tiền mới đến với tôi! Chỉ cần em nhận, tôi lập tức sẽ cầu hôn!”
“Còn em thì sao? Trả lời đúng hai chữ ‘chia tay’, rồi biến mất không dấu vết!”
Tôi thực sự không nhịn nổi nữa:
“Chuyện cũ qua lâu rồi, anh còn lôi ra làm gì nữa? Tôi nghèo, nhưng chưa từng mưu cầu đồng tiền của anh.”
“Vì sao chia tay, trong lòng anh không rõ sao?”
“Tin nhắn Thẩm Thanh gửi, chẳng phải anh vui vẻ đón nhận chia tay à? Giờ còn trách tôi tự ý biến mất?”
Sắc mặt Cố Thành thay đổi đột ngột:
“Tin nhắn gì? Khi nào tôi từng vui vẻ? Tôi vì tìm em mà ba ngày không ăn không ngủ…”
“Anh thôi diễn đi.” Tôi cắt lời, “Ngày thứ ba sau chia tay, anh đã cầu hôn Thẩm Thanh rồi, tưởng tôi không biết chắc?”
Anh ta sững sờ vài giây, rồi đột nhiên bật cười:
“Tôi làm vậy là để ép em xuất hiện! Em đúng là ngốc, đến thế mà cũng không hiểu?”
Tuyên bố đính hôn với tình cũ… chỉ để ép tôi lộ diện?
Tôi tức đến bật cười, lắc đầu:
“Thôi bỏ đi. Mọi chuyện đã qua rồi. Bây giờ tôi có gia đình, anh cũng sắp cưới vợ, đều nên buông bỏ.”
Ánh mắt Cố Thành lộ rõ đau đớn, cười gượng:
“Lâm Man Man… tôi buông không nổi.”
“Cố tổng,” giọng lạnh như băng của Mặc Diệm bất ngờ cắt ngang, “Nhớ nhung vợ người khác không phải là thói quen tốt.”
Nói xong, anh vòng tay ôm tôi chặt hơn, ngay trước mặt Cố Thành còn cố ý véo nhẹ một cái vào eo tôi.
“Chuyện này tối về chúng ta từ từ tính.”
Tôi không kìm được rụt cổ lại.
Xong rồi, nhìn biểu cảm kia, tối nay kiểu gì cũng bị anh ấy “trừng phạt” bằng đủ chiêu đây.
Tất cả… đều tại Cố Thành, cứ phải lôi chuyện cũ ra ngay trước mặt Mặc Diệm mới chịu.
Mặc Diệm nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối trước trán tôi, ánh mắt bất đắc dĩ xen lẫn cưng chiều:
“Con muốn vỏ sò thì bảo trợ lý đi nhặt là được, chỉ có mấy phút thôi mà em đã biến mình thành ra thế này rồi?”
“Không biết báo tên anh à? Cái danh ‘phu nhân nhà họ Mặc’ giờ là không thể lộ diện sao?”
Ánh mắt anh đột ngột sắc lạnh, quét qua toàn bộ sảnh lớn, giọng nói cũng trầm hẳn xuống:
“Hay là… giờ nhà họ Mặc ở Hải thị đã sa sút đến mức vợ của người thừa kế cũng có thể bị người ta tùy tiện ức hiếp?”
Giọng nói anh không to, nhưng lại khiến cả đại sảnh lập tức chìm vào im lặng chết lặng. Không khí như đóng băng.
Không gian trở nên lạnh buốt trong nháy mắt.
Còn tôi thì thấy nơi ngực như bốc lửa, hốc mắt nóng bừng, giọng cũng nghẹn ngào không kìm được:
“Em vẫn luôn không để anh công khai thân phận của em, là vì không muốn được đối xử đặc biệt. Em chỉ muốn sống như một người bình thường.”
Mặc Diệm khẽ thở dài, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi:
“Là anh nói nặng rồi. Đừng khóc nữa.”
Nhưng nước mắt tôi cứ thế rơi không ngừng, anh chỉ đành vừa nhỏ giọng dỗ dành, vừa kiên nhẫn lau khô từng giọt lệ.
Lúc này, đám đông bắt đầu xôn xao.
Mọi người liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt đổi hướng công kích về phía khách sạn:
“Đây là kiểu dịch vụ năm sao gì vậy? Nhân viên thế này mà cũng gọi là tiêu chuẩn cao à?”
“Phu nhân nhà họ Mặc chỉ vì ăn mặc giản dị mà bị xem như ăn mày?”
“Rõ ràng cô ấy nói đang tìm vỏ sò cho con, các người còn cố tình đuổi người ta đi!”
ĐỌC TIẾP :