Chương 9 - Cuộc Gặp Gỡ Kỳ Lạ
25
Từ đó, mối quan hệ giữa tôi và Dịch Trần phát triển vượt ngoài sức tưởng tượng.
Chúng tôi bắt đầu sống đúng nghĩa vợ chồng thật sự.
Khi Nam Chu gọi cho tôi, tôi đã lường trước được.
Anh đưa một xấp ảnh đặt trước mặt tôi:
“Hắn có một người thầm yêu ở nước ngoài. Cô ta hiện đang sống trong căn hộ bên đó của hắn. Lần trước hắn đi công tác, thật ra là đến thăm cô ta.”
Ảnh chụp Dịch Trần cùng một cô gái trẻ, mắt long lanh, mặt nhỏ, da trắng hồng — phải nói là rất xinh đẹp.
Nhưng Dịch Trần từng nói với tôi anh không yêu ai khác. Tôi chọn tin anh.
Tôi ngẩng lên, thấy Nam Chu sau vài ngày đã có vẻ tiều tụy hơn trước. Nhưng lòng tôi lại thấy chua xót:
“Anh Nam Chu, nếu chỉ để nói mấy chuyện này… thì anh suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Anh cười nhạt:
“Là vì không yêu nên em không để tâm sao?”
“Là vì em đủ tin tưởng.”
Nam Chu khựng lại:
“Em chỉ nói là tin, nhưng không nói là có yêu.”
Tôi nhấp một ngụm trà, không trả lời.
“Còn nhớ sinh nhật 18 tuổi của em không?”
Sao có thể quên? Khi ấy, tôi mắt lấp lánh nhìn anh và nói:
“Em muốn lấy người mình yêu. Anh Nam Chu, anh nghĩ em có thể thực hiện được không?”
Anh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi:
“Hy vọng em đạt được ước nguyện.”
Giờ nghĩ lại… anh đã cho tôi đáp án từ lúc ấy rồi.
Vừa không muốn mất tôi, vừa muốn tận hưởng thế giới tự do bên ngoài. Chẳng phải là muốn cả hai sao?
Tôi đáp:
“Nhưng giờ em 25 tuổi rồi, yêu hay không… không còn quan trọng nữa.”
“Nếu anh nói anh muốn em ly hôn với Dịch Trần và lấy anh thì sao?”
Tôi giật mình đánh đổ ly trà, đầu ngón tay bỏng rát. Nhưng điều đọng lại trong lòng tôi không phải niềm vui — mà là sự hỗn loạn, mất mát.
“Anh Nam Chu, em đã là người có gia đình. Anh nên biết chừng mực.”
“Tiểu Tịch, anh cũng thích em thật lòng. Anh chỉ nghĩ… em sẽ đợi anh thêm chút nữa. Không ngờ em lại lập tức gả cho người khác.”
“Phải, anh có tình cảm với em. Nhưng những gì anh dành cho em… làm sao so được với tham vọng của anh?”
“Từ nhỏ anh đã biết cân đo lợi – hại. Nhà họ Chu không coi trọng anh, thế là anh dùng phụ nữ làm bàn đạp. Họ chỉ là nền móng cho tham vọng của anh, kể cả tôi… cũng là một phần không thể thiếu trong kế hoạch đó.
“Đến khi anh phát hiện tôi không còn nằm trong vòng kiểm soát, anh lại vội vàng tìm cách kéo tôi trở lại.”
Tôi lặng lẽ nhìn anh:
“Anh nói xem… tôi nói có sai không?”
26
“Nam Chu, đem tình cảm ra tính toán với lợi ích… thật đáng thương.”
Anh nhìn tôi, bỗng cười lớn:
“Dư Tịch, chính em mới là kẻ không phân biệt nổi tình yêu và lòng biết ơn. Vậy em không đáng thương sao?”
“Tôi từng chân thành với anh. Nhưng rồi tôi nhận ra, anh chỉ lấy lòng biết ơn của tôi mà ngộ nhận đó là tình yêu. Anh đâu hiểu gì về yêu thương.”
Tôi gằn giọng, chất vấn:
“Tôi không hiểu yêu thì sao?
“Thế còn anh, tại sao lại cố tình giăng bẫy để hãm hại cha tôi?”
Cha tôi từ trước đến nay quản lý tập đoàn nhà họ Dư rất tốt, không thể nào tự dưng lại xuất hiện lỗ hổng tài chính lớn đến vậy. Nhất định có kẻ đứng sau.
Mà người đang nắm quyền quan trọng trong công ty – chính là Nam Chu, người mà cha tôi tin tưởng vì từng cứu tôi.
Tôi và cha đều bị anh ta che mắt.
May sao tôi đề phòng từ sớm, bí mật cho người điều tra từ bên trong. Cuối cùng, mọi bằng chứng đều chỉ thẳng đến anh ta.
Tôi còn nhớ khoảnh khắc nhìn thấy bằng chứng đó… tim tôi đau, lòng tôi cười nhạt, buồn bã và cũng nhẹ nhõm. Bởi Nam Chu cuối cùng cũng cạn sạch chút tình cảm cuối cùng tôi còn dành cho anh ta.
“Đã biết rồi thì tôi cũng không giấu nữa.
“Nhà họ Dư sớm muộn cũng nằm gọn trong tay tôi. Còn em, Tiểu Tịch của tôi… cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay này.”
Tôi cầm tách trà chưa uống, dốc hết đổ thẳng lên người anh ta.
Cậu ấm cao cao tại thượng ngày nào giờ giống như con chuột ướt.
Đôi mắt từng hiền lành nay phủ một tầng tối tăm lạnh lẽo:
“Tiểu Tịch… em nhất định sẽ hối hận.”
27
Mưa mỗi lúc một lớn. Tôi nắm chặt chiếc máy ghi âm vừa thu lại lời thú tội của Nam Chu.
Xe đang chạy ổn định trên đường thì từ phía trái, một chiếc xe trắng bất ngờ vượt đèn đỏ, lao thẳng về phía tôi.
Không cần nghĩ cũng biết mục đích là gì.
Phía trước và sau đều là xe, tôi không cách nào tránh được.
Bất ngờ, một chiếc Range Rover màu đen lao tới, chắn ngay phía bên trái xe tôi.
Tôi còn chưa kịp nhìn rõ thì “RẦM” — một tiếng va chạm vang lên.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi nhận ra đó là chiếc Range Rover mà Dịch Trần thích nhất.
Nước mắt tôi trào ra, không kịp suy nghĩ, không kịp phản ứng. Chỉ biết gào khóc.
28
Ba mẹ của Dịch Trần từ Anh về nước sau 3 ngày.
Trong suốt 3 ngày đó, anh vẫn chưa tỉnh lại.
Bác sĩ nói rằng, nếu sau một tuần vẫn không tỉnh, khả năng lớn anh sẽ thành người thực vật.
Mẹ Dịch khóc không thành tiếng nhưng vẫn cố an ủi tôi:
“Tiểu Tịch à, đừng tự trách mình. Thằng bé là tự nguyện cứu con mà. Nếu biết người nó thầm yêu khóc đến mức này, chắc nó sẽ đau lòng lắm.”
Tôi ngạc nhiên nhìn bà:
“Mẹ… mẹ nói anh ấy… từng thích con sao?”