Chương 1 - Cuộc Gặp Gỡ Kỳ Lạ
Cãi nhau với thanh mai trúc mã, tôi liền kéo nhau đi quẩy bar.
Sau một đêm say mèm không về, sáng tỉnh dậy thấy một anh chàng cao trên 1m85 nằm ngay bên cạnh giường.
Tôi ném lại hai tờ Mao gia gia (200 tệ), sau đó… chuồn lẹ như bay.
Hai tháng sau, trúc mã giới thiệu tôi làm quen với một người bạn thân của anh ấy.
Tôi nhìn người đàn ông lạnh lùng, đẹp trai trước mặt, chỉ thấy quen đến kỳ lạ.
Vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đã bị anh ta chặn vào tường.
Dịch Trần nheo mắt, nụ cười vừa nguy hiểm vừa bí ẩn:
“Cô Dư, đúng là không nhớ tôi thật rồi.”
Tôi kinh hoàng trợn to mắt, nhìn anh ta móc từ túi quần vest ra… hai tờ tiền Mao.
“Tôi vẫn luôn ghi nhớ từng khoảnh khắc đấy.”
Tôi tỉnh dậy sau cơn say, toàn thân đau nhức, cảm giác như vừa bị xé toạc.
Khẽ rên một tiếng, tôi cử động đôi chân – mới phát hiện ra chân mình đang bị một người đàn ông mặc áo choàng tắm đè lên.
Tôi liếc nhìn, trong lòng như có cả đoàn ngựa phi qua.
Tóc mái lòa xòa che trán, mặt nằm trong bóng tối, khó thấy rõ.
Ánh mắt tôi lướt xuống dưới — cơ bụng săn chắc, in hằn dấu vết mờ mờ gợi cảm.
Rõ ràng là trai đẹp. Chỉ là không rõ thuộc “phái chính diện” hay chỉ là “vai quần chúng”.
Tôi rón rén rút chân ra, thầm rủa trong lòng:
“Má, đau muốn chết, ông là chó à? Kỹ năng kém vậy còn bày đặt!”
Tôi nhặt quần áo vứt dưới sàn, nhìn cảnh tượng hỗn độn, trong lòng lại thở dài: Mạnh dữ thần…
Người đàn ông trên giường vẫn ngủ say như chết, mà tôi thì vẫn ấm ức vì bị làm cho rã rời mà chẳng được chăm sóc gì hết.
Tôi rút hai tờ 100 tệ cuối cùng trong ví ném lên người anh ta, còn kèm thêm tờ giấy:
【Thân hình ổn, nhưng là “trai nhanh 3 giây”. Tệ thì tập thêm.】
Tôi cầm điện thoại, chuồn lẹ.
2
Những cuộc tái ngộ luôn đến rất bất ngờ.
Sau khi làm hòa với Nam Chu, anh ấy lại hẹn tôi đi gặp một người bạn thân.
Khi tôi đến nơi hẹn, Nam Chu đang đi vệ sinh.
Người còn lại trong phòng – chính là người anh ấy muốn giới thiệu – người bạn thân từ nước ngoài của anh ấy: Dịch Trần.
Lúc đó, người đàn ông đang tựa lưng vào ghế sofa, quần tây được cắt may hoàn hảo ôm lấy đôi chân dài, cổ áo sơ mi mở nhẹ.
Gương mặt điển trai, tóc nâu hạt dẻ gọn gàng, mái lòa xòa nhẹ nhàng.
Cả người anh ta toát lên phong cách lạnh lùng và sạch sẽ.
Anh ta dụi tắt điếu thuốc đang kẹp giữa tay, mỉm cười lịch sự: “Chào cô Dư.”
Tôi vẫn còn đang choáng ngợp vì nhan sắc ấy, liền nở nụ cười nhẹ đáp lại:
“Lần đầu gặp, chào anh Dịch.”
Dịch Trần nheo mắt, nụ cười chuyển thành sắc bén, rồi cười khẩy:
“Cô Dư đến muộn thật đấy.”Tôi nhìn đồng hồ – 7 giờ 01 phút. Mà cuộc hẹn là 7 giờ.
“Cô luôn như vậy, hay là chỉ riêng với tôi là đến muộn?”
Ban nãy còn lịch sự, sao giờ lại như đang bật chế độ “cà khịa” thế?
Tôi có làm gì sai đâu nhỉ?
Chỉ muộn có một phút thôi mà?
Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười xã giao: “Xin lỗi anh Dịch nhé, kẹt xe nên đến trễ. Anh đừng chấp nhặt với tôi nha.”
“Hơn nữa, đàn ông lịch lãm mà, chẳng phải nên có lòng kiên nhẫn à?”
Ai chọc ghẹo thì tôi cũng biết đáp trả cả.
Anh ta lại trêu tiếp: “Cô Dư với ai cũng mồm miệng bén vậy sao? Hay là chỉ đặc biệt dành cho tôi?”
Tôi: …
Thật sự là quá vô lý luôn đó!
3
Trời đang độ cuối thu, tôi mặc váy rồi khoác thêm áo ngoài. Phòng bao khá nóng nên tôi cởi áo khoác ra.
Đúng lúc đó, Nam Chu bước vào, liền tiện tay nhận lấy áo khoác của tôi và treo lên giá.
Vừa giới thiệu với tôi, Nam Chu vừa nói: “Tiểu Tịch, đây là anh em tốt của anh – Dịch Trần, bọn anh quen nhau khi anh du học ở nước ngoài.”
“Trần này, đây là… một người em gái của anh.”
Nam Chu khựng lại vài giây rồi mới tiếp lời như thế.
Lòng tôi chợt nghẹn lại.
Dư Tịch, tỉnh lại đi. Cậu chẳng qua chỉ là “em gái” của Nam Chu.
Lúc này, Dịch Trần mới lễ độ đưa tay ra: “Chào cô Dư, tôi là Dịch Trần.”
“Tôi là Dư Tịch, chào anh.”
Vừa định rút tay về thì bỗng cảm thấy lòng bàn tay bị ai đó nhẹ nhàng cào một cái.
Rất nhẹ, nhưng lại khiến người ta rùng mình.
Sắc mặt Dịch Trần vẫn bình thản như thường, khiến tôi nhất thời không phân biệt được — anh ta vô tình, hay cố ý?
Dịch Trần khẽ nhướng mày: “Cô Dư, cô nắm chặt thật đấy.”
Tôi giật mình tỉnh ra, mới phát hiện là mình đang… siết chặt tay anh ta không buông.
Tôi vội buông ra, trong lòng chắc chắn — anh ta cố tình trêu tôi.
Ngay bên cạnh, ánh mắt Nam Chu nhìn bàn tay vừa nắm lấy nhau đó, mang theo cảm xúc khó đoán.
Giọng anh khàn khàn: “Đồ ăn sắp lên rồi, mau vào bàn thôi.”
4
Trong bữa ăn, Dịch Trần và Nam Chu toàn nói chuyện về lô thiết bị y tế mới vừa nhập về.
Lúc này tôi mới biết, hóa ra “Tiên Phong Y Tế” – công ty đang làm mưa làm gió dạo gần đây – chính là do Dịch Trần nắm cổ phần chính.
Nhà họ Dư cũng kinh doanh thiết bị y tế nên tôi cũng hiểu chút ít. Vậy nên thi thoảng tôi cũng góp vài câu vào cuộc trò chuyện.
Nếu bỏ qua việc mỗi lần tôi vừa nói xong, thì Dịch Trần lại trả lời kiểu… chệch đề hoàn toàn, thì buổi trò chuyện này vẫn có thể gọi là “hòa thuận”.
Nói một lúc lâu, đến cả Nam Chu cũng nhận ra sự kỳ lạ: “Trần này, cậu với Tiểu Tịch có thù oán gì à?”
Dịch Trần lập tức cười, không chút do dự: “Sao có thể? Tôi với cô Dư chỉ là vừa gặp đã hợp thôi mà.”
Tôi: …
Nam Chu: …