Chương 7 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Trung Tâm Thương Mại

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khi ánh đèn flash lóe sáng, tôi như thấy lại chính mình những ngày đầu bước chân vào ngành.

Kết thúc buổi tiệc, đồng nghiệp rủ nhau đi tăng hai, tôi từ chối và vội vàng bắt taxi đến nhà hát thiếu nhi — tối nay, Đậu Đậu diễn chính trong vở kịch cổ tích.

Trong hậu trường, Đậu Đậu đội chiếc vương miện tự làm, ưỡn ngực tự hào: “Mẹ ơi, con là hoàng tử dũng cảm!”

Tôi ngồi xổm chỉnh lại phục trang cho con thì chợt nghe tiếng bước chân quen thuộc phía sau.

Quay lại, tôi thấy anh ta đứng cuối hành lang, tay ôm một bó hướng dương.

“Tôi có thể xem Đậu Đậu diễn không?”

Giọng anh ta mang theo chút dè dặt.

Tôi nhìn quầng thâm dưới mắt anh, chợt nhớ đến những lời đồn anh gặp khó khăn sau ly hôn.

Tôi vừa định trả lời thì Đậu Đậu bất ngờ lao tới, nắm chặt lấy vạt áo tôi:

“Chú là người xấu! Con không cho chú xem!”

Anh ta đứng chôn chân tại chỗ, cánh hoa hướng dương rụng lả tả.

Tôi bế Đậu Đậu lên, hơi thở ấm áp của con phả bên tai tôi:

“Mẹ ơi, tới giờ lên sân khấu rồi.”

Tôi xoay người, khẽ nói:

“Điều một đứa trẻ cần không phải là lời xin lỗi muộn màng, mà là sự hiện diện không đổi thay.”

Khi ánh đèn sân khấu bật sáng, tiếng trẻ con trong trẻo của Đậu Đậu vang vọng cả khán phòng.

Tôi ngồi ở hàng ghế đầu tiên, nhìn con nhảy nhót dưới ánh đèn.

Điện thoại rung lên, là tin nhắn của bạn thân:

“Khách hàng bên dự án mới chỉ đích danh muốn chị!”

Tôi lướt nhẹ qua màn hình, giơ tay làm dấu cổ vũ về phía sân khấu.

Những vết thương do phản bội gây ra đã sớm đóng vảy theo năm tháng, và giờ đây đã nở thành những bông hoa mới.

15

Kết thúc buổi diễn, Đậu Đậu cầm bông hoa đỏ nhỏ được cô giáo tặng, tự hào khoe với tôi.

Tôi dắt con bước ra khỏi nhà hát, gió đêm lẫn hương hoa nhè nhẹ cuốn bay mọi mệt mỏi trong ngày.

Vừa tới bãi đỗ xe, tôi thấy anh ta vẫn đứng đó, bó hoa hướng dương trên tay đã rũ rượi, cánh hoa run rẩy trong gió.

“A Ninh, anh…”

Anh ta ngập ngừng, ánh mắt nhìn vào con khủng long nhồi bông mà Đậu Đậu ôm chặt.

“Đậu Đậu, ba…”

“Con không có ba!”

Đậu Đậu bỗng hét lớn, giọng đầy uất ức và giận dữ.

“Chú là đồ xấu xa! Mẹ nói rồi, người xấu thì không được làm ba!”

Sắc mặt anh ta tái nhợt, môi run run mà không thốt nổi lời nào.

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng con, dịu dàng nói:

“Bảo bối, mình về nhà thôi.”

Lúc xoay người, tôi thấy anh ta định đưa tay chạm vào Đậu Đậu, nhưng rồi khựng lại giữa không trung, cuối cùng chỉ có thể buông thõng.

Về đến nhà, tôi tắm nước ấm cho Đậu Đậu, dỗ con ngủ.

Ánh trăng xuyên qua khe rèm, rọi lên khuôn mặt con đang ngủ ngon lành.

Tôi ngồi ở mép giường, nhìn con say giấc, trong đầu hiện lên từng đoạn ký ức của hành trình vừa qua.

Những ngày tưởng như trời sụp xuống, giờ đây đều trở thành con đường tôi đã vững vàng bước qua.

Điện thoại lại rung lên trên bàn trà ngoài phòng khách.

Tôi bước ra xem — là bản kế hoạch dự án mới từ đối tác gửi đến.

Dưới ánh sáng lạnh từ màn hình, tôi thấy ánh mắt kiên định của chính mình phản chiếu.

Khoảnh khắc ấy, tôi cuối cùng cũng hiểu:

Cuộc sống sẽ không dừng lại vì bất kỳ ai rời bỏ ta.

Những gì không đánh gục được tôi, sẽ khiến tôi càng thêm mạnh mẽ.

Sáng hôm sau, tôi như thường lệ chuẩn bị bữa sáng cho Đậu Đậu.

Mùi trứng chiên thơm lừng lan tỏa trong căn bếp.

Con đeo balo, nhảy chân sáo đến bên bàn ăn:

“Mẹ ơi, hôm nay cô giáo sẽ dạy vẽ cầu vồng!”

“Vậy tối nay mình cùng vẽ, chịu không?”

Tôi cười, xoa đầu con.

Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ, đổ bóng vàng lên mặt bàn.

Trước khi ra cửa, tôi đứng trước gương chỉnh lại cổ áo sơ mi, cài lên chiếc trâm mới mua.

Người phụ nữ trong gương — ánh mắt sáng ngời, đầy tự tin và bình thản.

Dắt tay Đậu Đậu đi trên con đường đến trường mẫu giáo, con ngân nga bài hát thiếu nhi không theo giai điệu, bước chân tôi cũng nhẹ nhàng hơn.

Mùi cà phê thơm ngào ngạt từ quán góc phố bay tới, tôi dừng lại một chút, hít sâu một hơi.

Những điều từng tưởng không thể vượt qua giờ nhìn lại chỉ là những đoạn chen nhỏ trong hành trình cuộc đời.

Đoạn đường phía trước vẫn còn rất dài, và tôi cùng Đậu Đậu đang sải bước về phía một tương lai tràn đầy hy vọng.

16

Ngày tháng trôi qua trong bộn bề công việc, dự án mới tôi phụ trách tiến triển suôn sẻ, những đêm tăng ca, Đậu Đậu sẽ gọi video để khoe mẫu gấp giấy mới học được.

Một đêm nọ, khi tôi vừa kết thúc cuộc họp với đội nước ngoài, điện thoại hiện lên một tin nhắn từ số lạ:

“Tôi sắp rời khỏi thành phố này, trước khi đi muốn nói chuyện với chị.”

Là cô ta.

Trong quán cà phê, cô ấy ngồi ở góc, không trang điểm, ly cà phê trước mặt đã nguội lạnh.

“Tôi và anh ấy đã sớm kết thúc rồi.”

Cô ta nhìn chằm chằm vào vành tách, giọng khàn đục.

“Hôm đó gây khó dễ cho chị ở công ty, chỉ là muốn chứng minh anh ấy sẽ bênh vực tôi. Nhưng khi tôi khóc lóc, anh ấy ngoài việc trách móc chị, chẳng có cách nào giải quyết.”

Cô bật cười tự giễu, lấy từ túi ra một phong bì đẩy qua:

“Đây là bằng chứng anh ta chuyển tài sản. Xem như tôi chuộc lỗi cho quá khứ.”

Tôi mở phong bì, bảng sao kê ngân hàng chi chít các giao dịch chuyển khoản khiến mắt tôi đau nhói.

Lúc cô đứng dậy, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út đã không còn.

“Chị nói đúng. Thứ cướp bằng thủ đoạn, cuối cùng cũng phải trả lại bằng thực lực.”

Bước ra khỏi quán, ánh nắng vừa vặn rọi xuống.

Tôi cất phong bì vào túi, đi thẳng tới văn phòng luật sư.

Sau khi hoàn tất thủ tục, tôi tiện đường tới đón Đậu Đậu ở mẫu giáo.

Con lao vào lòng tôi, giơ bức tranh trên tay:

“Mẹ ơi! Đây là ngôi nhà tương lai của chúng ta, có vườn hoa to ơi là to, còn có xích đu nữa!”

Trên giấy, hai hình người nắm tay nhau, phía trên là cầu vồng đôi.

Cuối tuần, tôi dẫn Đậu Đậu đi xem nhà mẫu.

Nhân viên bán hàng hồ hởi giới thiệu, Đậu Đậu bỗng hét lên:

“Mẹ ơi! Căn nhà này giống hệt tranh con vẽ!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)