Chương 6 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Tiệm Hoa
Bài báo vừa ra, dư luận bắt đầu đảo chiều.
Ban đầu chỉ là vài tiếng nói lác đác, nhưng dần dần trở thành cơn sóng dữ.
Bà Trương – người giúp việc nhiều năm ở nhà họ Lục – cuối cùng không chịu nổi đã chủ động liên hệ phóng viên.
Bà cung cấp một đoạn video quay bằng điện thoại cũ nhiều năm trước.
Trong video, sau khi Lục Thừa Uyên và Tô Dật rời nhà, Tống Niệm cố tình hất cả ly trà nóng lên bản thiết kế tôi vừa hoàn thành, trên mặt mang nụ cười khinh bỉ không hợp với tuổi tác: “Chị tưởng chú út và anh trai thật lòng thích chị à? Họ chỉ thương hại chị thôi.”
Tiếp đó, một bạn học cũ thời trung học của Tống Niệm ẩn danh tố cáo: “Tống Niệm giỏi nhất là giả yếu đuối, diễn vô tội. Khi đó có nhiều bạn bị cô ta bắt nạt nhưng chẳng ai dám nói.”
Những bằng chứng ấy từng lớp từng lớp bóc trần lớp mặt nạ trắng tinh của Tống Niệm.
Đòn chí mạng nhất đến từ một hacker ẩn danh.
Người đó công bố hàng loạt đoạn chat và sao kê chuyển khoản rõ ràng, thời gian nằm ngay trước và sau buổi tiệc đón gió tám năm trước.
Trong đó ghi rõ, Tống Niệm mua thuốc cấm qua một kênh giao dịch bí mật.
“Bạch liên hoa mạnh nhất năm đây rồi! Đùa được cả thế giới!”
“Lục Thừa Uyên và Tô Dật bị mù chắc? Ôm rắn độc trong lòng, rồi đẩy em gái ruột vào chỗ chết!”
“Tội nghiệp Tô Nhược, tám năm qua cô ấy sống thế nào…”
Tôi tắt điện thoại, không xem thêm nữa.
Sự thật đã sáng tỏ, nhưng lòng tôi lại bình tĩnh lạ thường, thậm chí có chút tê dại.
Những vết thương từng đau đến xé lòng ấy, từ lâu đã hóa thành lớp sẹo dày; bóc lên hay không, cũng chẳng còn quan trọng.
Tôi vẫn ngày ngày ở tiệm hoa chăm cây tưới nước, cắt tỉa cành lá, như thể ngoài kia ồn ào bão tố chẳng liên quan gì đến mình.
Cho đến một buổi chiều gần giờ đóng cửa, cánh cửa kính lại một lần nữa bị đẩy ra.
Lục Thừa Uyên và Tô Dật đứng ở đó, cả hai đều tiều tụy đi nhiều, quầng mắt xanh đậm rõ ràng.
“Nhược Nhược…” Tô Dật mở lời trước, giọng khản đặc, “Bọn anh… bọn anh biết hết rồi. Xin lỗi, là anh sai, anh mù, anh khốn nạn…”
Lục Thừa Uyên đứng phía sau, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt tôi, trong đó chất chứa quá nhiều cảm xúc phức tạp.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, cuối cùng cũng khó khăn bật ra vài chữ: “A Nhược, bọn anh… bị che mắt quá lâu rồi.”
Tôi không đáp, cúi đầu tiếp tục cắt gốc một bó bách hợp, tiếng nước chảy trong tiệm yên tĩnh nghe rõ đến lạ.
Sự im lặng của tôi hiển nhiên khiến họ đau lòng.
Tô Dật bước lên một bước nữa, định nắm lấy tay tôi: “Nhược Nhược, em đánh anh cũng được, mắng anh cũng được, cho anh một cơ hội bù đắp…”
Ngay khoảnh khắc ngón tay anh sắp chạm vào tôi, tôi như bị điện giật, giật mạnh người lùi lại, mất khống chế mà loạng choạng đập vào giá hoa phía sau.
“Đừng chạm vào tôi!” Giọng tôi sắc nhọn đến biến dạng.
Tô Dật sững người, bàn tay vẫn dừng lại giữa không trung.
Sắc mặt Lục Thừa Uyên cũng thay đổi: “A Nhược……”
Tôi lại chẳng còn nghe rõ họ đang nói gì nữa.
Bàn tay vừa định chạm vào tôi kia, trong chớp mắt đã trùng khớp với bàn tay lạnh như băng năm xưa, lúc hắn ép tôi uống thuốc trong tầng hầm.
Cảm giác ghê tởm, nỗi đau rách toạc, cảm giác nghẹt thở tuyệt vọng… cuộn trào như thủy triều.
Hô hấp của tôi đột ngột rối loạn, trước mắt tối sầm lại.
Tôi run rẩy ngồi sụp xuống, cuộn mình ở góc tường, luống cuống móc từ túi áo ra một lọ thuốc.
Vì tay run dữ dội, thuốc rơi vãi khắp nơi, tôi vội vã nhặt bừa vài viên, chẳng màng dơ bẩn, cứ thế nhét vào miệng, nuốt xuống cùng nước mắt mặn chát.
Cả quá trình diễn ra nhanh như chớp, mang theo một kiểu lúng túng và tuyệt vọng đến mức đã thành thói quen.
Lục Thừa Uyên và Tô Dật hoàn toàn chết lặng, sắc mặt trắng bệch.
Mãi đến giây phút này, họ mới nhận ra những gì mình từng làm năm đó, đã biến tôi thành thế nào.
Tô Dật như thể bị rút cạn toàn bộ sức lực trong nháy mắt.
Tôi thở hổn hển một lát, ngẩng đôi mắt đỏ ngầu lên, từng chữ từng chữ nói: “Đừng chạm vào tôi, ghê tởm.”
Câu nói ấy giống như lưỡi dao sắc lạnh, đâm thủng hoàn toàn lớp phòng ngự cuối cùng trong lòng họ.
Từ ngày đó, họ bắt đầu dùng cách của riêng mình, vụng về mà cố chấp, để “chuộc lỗi”.
Họ sẽ lái xe theo sau tôi mỗi khi tan ca, lặng lẽ nhìn tôi vào đến khu trọ mới yên tâm rời đi.