Chương 2 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Tiệm Hoa
Chị Chu lắc đầu, quay sang nhìn tôi: “Tô Nhược, em quen họ à? Nhìn dáng vẻ sáng nay, hình như họ đến tìm em đấy.”
Tôi nhìn họ, giọng điệu bình tĩnh: “Lục Thừa Uyên là chú nuôi của tôi, Tô Dật là anh trai ruột của tôi.”
Còn tôi, là cháu gái “tâm tư dơ bẩn” trong mắt Lục Thừa Uyên, là em gái “tâm địa độc ác” trong miệng Tô Dật.
Chị Chu và Chu Hoan kinh ngạc đến há hốc miệng, mãi vẫn chưa nói thành lời.
Không chịu nổi sự truy hỏi của họ, tôi đem chuyện quá khứ, kể ra từng chút một như kể một câu chuyện.
Năm tôi mười lăm tuổi, được nhà họ Lục nhận nuôi.
Khi đó Lục Thừa Uyên vừa tốt nghiệp học viện quân sự, ngày mặc quân phục đến đón tôi,
Tôi trốn sau lưng Tô Dật, nhìn anh dáng vẻ hiên ngang đứng nghiêm chào chúng tôi, tim bất chợt lệch một nhịp.
Nhà họ Lục đối xử với chúng tôi rất tốt, đặc biệt là chú út Lục Thừa Uyên.
Tôi sợ bóng tối, anh sẽ đặt một chiếc đèn ngủ nhỏ ngoài cửa phòng tôi, đợi tôi ngủ say mới rời đi;
Tôi học kém môn toán, dù bận rộn đến đâu anh cũng sẽ dành thời gian kiên nhẫn giảng bài cho tôi;
Tôi nói muốn đi ngắm biển, anh đặc biệt xin nghỉ phép năm, dẫn tôi và Tô Dật đi biển, nhìn tôi chạy nhảy trên bãi cát, cười như một đứa trẻ.
Anh trai ruột Tô Dật khi đó đang khởi nghiệp, tuy bận rộn, nhưng cũng luôn dành điều tốt nhất cho tôi.
Anh dùng số tiền đầu tiên kiếm được để mua nhà cho tôi, anh nói: “Nhược Nhược à, ba mẹ không kịp chuẩn bị đồ cưới cho em, anh sẽ bù lại hết.”
Khi đó tôi nghĩ, cuối cùng mình cũng có một gia đình, có người yêu thương mình.
Cho đến ba năm sau, họ nhận nuôi Tống Niệm.
Ngày Tống Niệm đến, con bé nép sau lưng chú út, đôi mắt to long lanh, nhìn một cái là khiến người ta đau lòng.
Chú út nói, ba mẹ của Niệm Niệm mất sớm, sức khỏe lại không tốt, bảo chúng tôi phải nhường nhịn con bé nhiều hơn.
Tôi gật đầu đồng ý, nghĩ rằng sau này sẽ chăm sóc tốt cho cô em gái này.
Khi đó tôi vẫn chưa nhận ra, sự xuất hiện của Tống Niệm sẽ thay đổi tất cả.
Tống Niệm rất quấn người, suốt ngày gọi “chú ơi chú ơi”, đi đâu cũng theo sát.
Chú út cũng cưng chiều con bé, mua váy đẹp cho nó, dẫn nó đi công viên giải trí, từng chút từng chút, đem những dịu dàng từng dành cho tôi chia cho nó.
Tôi thấy hơi chua xót, nhưng tự nhủ không được nhỏ nhen, Niệm Niệm còn nhỏ, chú chỉ đang chăm sóc nó thôi.
Sau đó anh trai đi công tác trở về, tôi rất vui, ít nhất còn có người ở bên cạnh mình.
Nhưng ngày hôm sau khi anh về, Tống Niệm đã thân thiết với anh.
Con bé muốn học đàn, anh trai liền đổi phòng múa của tôi thành phòng đàn; món quà tôi dành dụm mãi mới mua cho anh, hôm sau đã bị con bé lấy đi tháo tung ra chơi; ngay cả sinh nhật tôi, anh đã hứa dẫn tôi đi xem phim, cũng bị hủy chỉ vì Tống Niệm nói một câu “khó chịu”.
Tôi đã thử giành lại, thử cầu xin họ cho tôi một chút tình thương.
Nhưng họ lại nói: “Nhược Nhược, em là chị, phải hiểu chuyện, Niệm Niệm cần được quan tâm hơn em.”
Hiểu chuyện.
Hai chữ ấy, trở thành khởi đầu của mọi ấm ức trong tôi.
Cho đến khi tôi tìm thấy di vật của mẹ trong ngăn kéo của cô ta.
Đó là tấm bùa bình an mẹ tôi đã quỳ đủ chín mươi chín bậc thang để cầu cho tôi, là thứ duy nhất mẹ để lại cho tôi.
Khi tôi tìm thấy, lá bùa đã bị cào rách tả tơi, phù văn trên mặt còn dính bẩn.
Tôi tức đến toàn thân run rẩy, chất vấn cô ta vì sao lại ăn trộm đồ của tôi.
Vậy mà cô ta lại giật lấy lá bùa, ném thẳng xuống hồ nhân tạo ngay trước mặt tôi.
“Chỉ là tờ giấy rách thôi! Chị la gì mà la!” Gương mặt cô ta đầy khiêu khích.
Hồ nước nuốt trọn sắc vàng chói ấy.
Tất cả uất ức và phẫn nộ dồn nén của tôi bùng nổ trong khoảnh khắc, tôi giơ tay tát cô ta một cái.
Cô ta lập tức ngã xuống đất khóc lóc thảm thiết, vừa khéo bị chú út và anh trai vừa trở về nhìn thấy.
Tống Niệm khóc đến xé gan xé phổi, nói tôi chỉ vì một lá bùa bình an mà muốn đánh chết cô ta.
Chú út nhíu mày đỡ cô ta dậy, còn anh trai thì kéo mạnh tôi ra, giọng chưa từng nghiêm khắc đến vậy: “Tô Nhược! Em điên gì vậy! Chỉ là một lá bùa thôi, mất thì mất! Có đáng để động tay động chân với Niệm Niệm không?”
Tôi nhìn anh trai, rồi nhìn chú út vẫn im lặng không lên tiếng, tim như bị xé một lỗ lớn, gió lạnh hun hút tràn vào.
“Đó là của mẹ em……”
Lời giải thích của tôi còn chưa nói xong, đã bị tiếng khóc lớn hơn của Tống Niệm nhấn chìm.