Chương 5 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Tại KTV
“Mấy anh em của hắn cũng đến A quốc rồi. Mới mấy hôm trước.”
Mấy hôm trước?
Tôi nhớ lại cảnh hắn bị đám người vây dưới lầu.
Hóa ra không phải đòi nợ.
Mà là người của hắn.
Phó Tùng Văn đã lừa tôi suốt.
“Tìm giúp tao lịch trình gần đây của hắn.”
Gửi xong, tôi nắm chặt điện thoại, đờ đẫn nhìn về phía giường.
Không hay biết Phó Tùng Văn vừa tắm xong đang đứng sau lưng.
“Em đang làm gì vậy?”
Anh ta cầm khăn trắng, tóc còn ướt, nước chảy dọc theo cổ xuống phần cơ bụng săn chắc.
Tôi hoàn hồn, tắt màn hình, ngẩng đầu đã lấy lại bình tĩnh.
Trong lòng vẫn có cục tức nghẹn lại.
Tôi cười:
“Đang nghĩ về anh.”
Ánh mắt Phó Tùng Văn lập tức sâu thêm vài phần.
Nhưng tôi vốn quen miệng, những lời thế này chưa bao giờ kiêng kỵ.
Điện thoại lại rung.
Chắc là Nan Nan.
Lợi dụng lúc hắn đang lau tóc, tôi lén mở ra xem.
“Nói là tiệc rượu, nhưng thật ra là lễ đính hôn với con gái chủ tịch tập đoàn Diệp thị. Nghe nói năm xưa Diệp gia từng giúp hắn lúc sa cơ.”
Đính hôn?
Trước thì lừa tôi, sau thì đi đính hôn với người khác?
Tôi gập điện thoại lại, nhìn chăm chú vào lồng ngực trắng nõn của hắn.
Chưa kịp phản ứng, tôi đã ôm lấy cổ hắn, hôn mạnh lên môi.
Phó Tùng Văn khẽ hít một hơi, cổ hơi ngửa ra, giọng khàn khàn:
“Chỗ này không được hôn.”
“Sao vậy?”
Vừa hỏi, tôi vừa định cúi xuống, hắn đã giữ lấy tay tôi.
Hơi thở dồn dập hơn, nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh:
“Hôm nay không được.”
Thấy vết hồng nhạt trên cổ hắn, tôi đành tạm tha.
8
Phó Tùng Văn ngày nào cũng dậy rất sớm.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tôi còn đang mơ mơ màng màng thì đã nghe thấy anh ấy khẽ nói bên tai: tối nay không về nấu cơm được, phải đi gặp một người rất quan trọng.
Anh đi rồi, tôi cũng ngồi dậy.
Dọn dẹp một chút, rồi lặng lẽ đến thẳng buổi tiệc rượu đó.
Chạng vạng tối.
Chưa thấy Phó Tùng Văn đâu, tôi đã gặp trước con gái của chủ tịch tập đoàn Diệp thị – Diệp Ninh.
Cô ấy đứng giữa sảnh tiệc, mái tóc ngắn ánh lên dưới ánh đèn, trông đặc biệt rạng rỡ.
Chiếc đầm cao cổ màu đen càng khiến cô thêm phần khí chất.
Ánh mắt lạnh nhạt, mỉm cười nhìn khách khứa tới lui, ung dung mà tự nhiên.
Tôi ngây ra vài giây, suýt thì nhìn đến thất thần.
May mà điện thoại rung lên một cái kéo tôi trở lại.
Là tin nhắn của Phó Tùng Văn:
“Chút nữa sẽ không tiện xem điện thoại, về rồi sẽ bù cho em.”
Diễn đúng là không bỏ sót khâu nào.
Tôi còn chưa kịp trả lời thì không khí bỗng xôn xao.
Tôi ngẩng đầu, Phó Tùng Văn đã đến.
Thành thật mà nói, ngoài trong ảnh ra, đây là lần đầu tôi thấy anh mặc vest.
Ánh mắt lạnh như băng, từng bước thong thả bước vào.
Khí chất hoàn toàn khác hẳn sự ôn hoà thường ngày.
Nhìn thấy vết hôn đỏ rõ ràng trên cổ anh ta, tôi khẽ nhếch môi, rất hài lòng.
So với hôm qua vết đó còn đậm hơn.
Sợ bị anh phát hiện, tôi nhanh chóng cụp mắt xuống, ngoan ngoãn ngồi ở một góc.
Buổi tiệc bắt đầu.
Ông Diệp – bố Diệp Ninh – bước lên, phát biểu vài câu xã giao rồi nhanh chóng vào thẳng chủ đề:
“Hôm nay mời mọi người đến đây là để làm chứng.”
“Tôi nhìn thằng Tùng Văn lớn lên, nó với con gái tôi là thanh mai trúc mã. Hôm nay tôi muốn nhân dịp này đính hôn cho hai đứa.”
Lời vừa dứt, cả hội trường xôn xao.
Ai cũng biết, cưới được con gái nhà họ Diệp là nắm chắc được chống lưng của cả tập đoàn.
“Tôi không đồng ý.”
Không đợi Phó Tùng Văn lên tiếng, Diệp Ninh đã cất giọng lạnh lùng.
Anh ta chỉ liếc cô một cái, như thể đã sớm đoán được, khóe môi còn khẽ nhếch cười.
Mặt ông Diệp sầm lại:
“Đừng có làm loạn!”
Diệp Ninh hất tóc, ánh mắt lướt qua cổ Phó Tùng Văn, khẽ cười:
“Ba, ba thật sự định để loại đàn ông này làm rể à?”
Câu nói này chẳng dễ nghe chút nào.
Lời vừa buông ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.
Phó Tùng Văn nhướng mày, nghiêng đầu, tỏ vẻ “muốn nhìn thì cứ nhìn”.
Gương mặt ông Diệp cũng không còn dễ coi.
Tình huống đúng như tôi đoán.
Chỉ là thái độ của Phó Tùng Văn lại quá kỳ lạ.
Tôi thấy chuyện đã đủ loạn, liền xách túi bước ra cửa.
Sau đó từ tốn nhắn cho anh ta một tin:
“Không quan tâm anh tiếp cận tôi vì lý do gì, từ nay đừng làm phiền tôi nữa.”
Tin nhắn vừa gửi xong, sau lưng liền vang lên giọng nói quen thuộc:
“Tin nhắn vừa rồi là có ý gì?”
Tôi quay lại.
Là Phó Tùng Văn, tay vẫn cầm điện thoại, ngón tay còn chưa rời màn hình.
“Ý trên mặt chữ.” – tôi nhìn anh ta, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên gương mặt ấy –
“Ngay từ đầu, anh tiếp cận tôi vốn không phải vì tiền đúng không?”
Phó Tùng Văn không chớp mắt:
“Đúng.”
Thẳng thắn thật đấy.
Đến nước này, tôi cũng chẳng còn gì để hỏi.
“Phó Kim? Giấu tôi lâu vậy, thú vị lắm à?”
Anh ta cụp mắt:
“Xin lỗi.”
Tôi xoay người định rời đi, lại nghe anh ta nói:
“Năm đó tôi từ chối em là vì phải ra nước ngoài chữa bệnh, không thể cho em tương lai. Sau đó, ba mẹ gửi tôi cho chú Diệp, tôi đi theo ông ấy, sống những năm tháng như đi trên lưỡi dao mới có được ngày hôm nay.”
Thật ra, năm lớp 12, anh ta đột ngột ra nước ngoài.
Ai cũng tưởng được đặc cách.
Chuyện tôi bị từ chối lúc đó cũng thành hợp lý.
Ai cũng nói, học giỏi là vì không vướng chuyện yêu đương.
Không ngờ lại là vì bệnh.
Nghĩ đến đây, tôi không kìm được mềm lòng một chút.
Chuyện năm đó, đúng là không ai sai.
Nhưng chuyện anh ta lừa tôi, là thật.