Chương 2 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Tại KTV
“Cái tên mọt sách Phó Tùng Văn sao sánh được với anh?”
Biết hắn lại giở trò, tôi nghiến răng, ghé sát thì thầm:
“Đang livestream đấy, anh còn chọc nữa tôi vả cho.”
Rồi lập tức quay sang máy quay nở nụ cười dịu dàng.
Thẩm Diễn:
“Vả đi nào~”
Tôi:
“Biến.”
Kết thúc livestream, tôi uống vài ly với mấy người trong công ty.
Trợ lý tới đón lúc tôi đang ngà ngà say, ngồi lả đi trên xe.
“Giám đốc Trúc, về đâu ạ?”
Tôi nhíu mày:
“Còn về đâu được nữa?”
Trợ lý gật đầu hiểu ý.
Khi giao tôi cho Phó Tùng Văn, tôi mới tỉnh táo hơn một chút.
Hơi choáng.
Trợ lý thì cười tươi như hoa:
“Anh, chăm sóc chị đại của anh cho tốt vào nhé!”
“Tôi tan ca đây!”
“Bye bye chị Trúc!”
Tôi nhìn theo bóng cô ấy, chỉ biết bất lực lắc đầu.
Không phải.
Tôi nói “còn về đâu được nữa” là về nhà mình, chứ không phải…
Phó Tùng Văn đứng trước mặt tôi, cao như bức tường.
Hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại:
“Tôi chưa nói là tối nay còn ca làm mà.”
Ca làm?
Nhưng có một điều trợ lý nói không sai.
Tôi là kim chủ, Phó Tùng Văn giờ là chim hoàng yến của tôi.
Im lặng vài giây, tôi tỏ rõ khí thế:
“Thêm tiền.”
Ngay lập tức, Phó Tùng Văn cúi người bế tôi vào phòng.
Anh ta đặt một nụ hôn quen thuộc lên má tôi.
Lại một đêm triền miên.
Không biết do rượu hay gì…
Tôi cảm thấy hôm nay Phó Tùng Văn khác hẳn mọi khi.
Nếu ngày thường là dịu dàng kiên nhẫn, thì hôm nay lại nóng nảy như đang giận dỗi.
Tôi chẳng nghĩ ra nguyên do, đành thôi.
Vừa ngáp một cái, chưa kịp ngủ thì điện thoại vang lên.
Là video call từ bạn thân.
Tôi bấm nhận.
“Mai ra ngoài chơi không?” – giọng cô ấy vang lên từ điện thoại.
Tôi mệt tới mức không nhấc nổi tay, chỉ lắc đầu:
“Để hôm khác đi.”
Cô ấy cười:
“Dạo này mày chơi gì mà mệt vậy?”
À, tôi vẫn chưa kể chuyện bao Phó Tùng Văn cho cổ biết.
Thế là tôi giơ điện thoại, hướng camera về phía người đàn ông đang ngoan ngoãn giặt đồ lót cho tôi.
“Coi như là tiệc mừng tuổi trẻ đi.”
“Con nhỏ này… mày ăn chơi đến mức…”
Giọng bạn tôi bỗng im bặt:
“Chờ đã?”
“Sao vậy?”
“Đó là… Phó Tùng Văn?” – giọng hoài nghi vang lên.
Tôi gật đầu:
“Ừ, tay nghề cũng ổn, đáng đồng tiền…”
Một giây sau, tiếng hét hoảng loạn vang lên:
“Chị gái! Phó Tùng Văn mấy năm nay không dễ chọc đâu! Bao anh ta? Chị không muốn sống nữa hả?!”
“Hả?”
Cô ấy cúp máy, rồi gửi ngay một bức ảnh.
Trong ảnh, Phó Tùng Văn mặc vest đen, cầm con dao dính máu, ánh mắt lạnh lùng nhìn kẻ đang nằm dưới đất trong vũng máu.
Không giống chút nào với người thường ngày đến thỏ cũng chẳng dám động vào.
Càng không liên quan gì tới hình ảnh “nam thần học bá” trong trí nhớ tôi.
Tôi gõ chậm rãi:
“Không thể nào, nhầm người rồi chứ?”
Còn đang nhìn tấm ảnh, bỗng cảm giác đầu bị xoa nhẹ.
Phó Tùng Văn nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, giọng nói dịu dàng không tưởng:
“Giặt xong rồi. Tối nay cũng muốn tôi ôm ngủ chứ?”
Tôi giật mình, vội vàng tắt màn hình, cố giữ bình tĩnh.
Tâm trí vẫn còn chút rối loạn.
Tôi gật đầu theo phản xạ:
“Ừ…”
Phó Tùng Văn vén chăn nằm xuống, đưa tay ra, tay kia vỗ vỗ bên cạnh ra hiệu.
“Không qua sao?”
Tôi cúi đầu, bắt gặp đôi mắt kia đang chăm chú nhìn mình.
Hắn chống đầu, cười mỉm.
So với bức ảnh mà bạn thân tôi vừa gửi… cứ như hai người khác nhau hoàn toàn.
Tôi im lặng, rồi chầm chậm chui vào lòng hắn.
Phó Tùng Văn vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau.
Tôi không nhịn được hỏi:
“Anh… có anh em sinh đôi không?”
“Không.” – giọng trầm thấp vang lên.
“Ồ…”
Ngay sau đó, eo tôi bị cù nhẹ.
Giọng hắn lại vang lên, mang theo chút ghen tuông:
“Có tôi là chưa đủ sao?”
“… Đủ, đủ rồi…”
Tôi im lặng một lúc, lại hỏi:
“Ban ngày anh làm gì vậy?”
“Tập gym.”
Nhớ tới thân hình săn chắc của hắn, tôi sờ mũi, lại hỏi:
“Buổi tối thì sao?”
“Học nấu ăn, rồi chờ em về. Làm ca đêm.”
Ờ…
Nhưng câu cuối thật ra không cần nói ra cũng được…
“Vậy…” – tôi ngập ngừng – “Anh có gì giấu tôi không?”
“Có.” – giọng hắn khàn đi, vòng tay siết chặt – “Tôi thích em từ lâu rồi.”
“…”
Anh đúng là vì dỗ tôi mà câu nào cũng nói được.
Lúc này tôi hoàn toàn tin tấm ảnh kia là giả rồi.
4
Tôi ngủ một giấc khá yên ổn.
Sáng dậy thì Phó Tùng Văn đã làm xong bữa sáng như thường lệ.