Chương 3 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Đồn Cảnh Sát

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

Con ruột của họ thì phải bươn chải, nợ nần chồng chất, sống vất vả.

Còn tôi — đứa con của giúp việc — lại được sống trong nhung lụa.

Đổi lại là bất cứ bà mẹ nào, cũng sẽ hận. Tôi hiểu điều đó.

Nỗi đau như từng đợt sóng dồn vào ngực, khóe mắt tôi lập tức nóng lên.

Thấy tôi im lặng, mẹ Tô Uẩn Uẩn lại mạnh tay đẩy tôi một cái.

“Mày câm hả? Về đây là muốn phá đám cưới của con tao đúng không?”

Tôi lảo đảo, bụng từng mổ phẫu thuật đập đúng vào góc bàn nhọn.

Đau đến mức suýt nữa không đứng nổi.

Tô Uẩn Uẩn đột nhiên xuất hiện sau lưng, đỡ lấy tôi, cau mày nói với mẹ mình:

“Mẹ, đừng khó xử với chị Mộ Ngôn nữa. Hợp đồng này do trợ lý ký, chị ấy cũng không biết trước.”

“Chuyện là do mẹ chị ấy gây ra, chị ấy thật ra cũng đáng thương lắm.”

Chỉ cần Tô Uẩn Uẩn nhíu mày, mẹ cô lập tức xót xa.

Cũng giống như trước kia, khi tôi không vui, bà sẽ dịu dàng xoa lên giữa trán tôi.

“Con gái ngoan của mẹ đừng cau mày nhé, công chúa nhỏ của nhà ta không được chịu dù chỉ một chút uất ức nào đâu.”

Nhưng giờ, bà lại nói:

“Uẩn Uẩn, đổi ca sĩ khác đi, con bé này xui xẻo quá.”

Tôi gắng gượng nén đau, cố tỏ ra không bận tâm, nhưng giọng vẫn run rẩy:

“Xin lỗi, đổi người khác đi nhé, tôi về trước…”

Vừa quay người bước ra ngoài, đã đụng ngay Phó Húc Xuyên ở cửa.

Anh lùi lại một bước, nhưng khi thấy dấu tát mới hằn rõ trên mặt tôi, động tác khựng lại rất khẽ.

Tôi không dám nhìn phản ứng của anh, chỉ cúi đầu đi nhanh qua.

……

A Nhiễm có việc nên về trước, tôi đành gọi taxi.

Cửa kính xe hạ một nửa, gió tháng 12 ở Đông Lâm rét căm căm.

Tôi ngồi thẫn thờ, điện thoại bỗng rung lên — Tô Uẩn Uẩn gửi lời mời kết bạn.

Ngập ngừng một chút, tôi vẫn đồng ý.

Ngay sau đó, cô ấy nhắn đến:

“Chị Mộ Ngôn, đừng trách mẹ em nhé. Em thay mặt mẹ xin lỗi, mong chị tha thứ.”

Cô ấy lại nói:

“Đám cưới chỉ còn ba ngày nữa, tìm người khác không kịp rồi. Nếu được, em vẫn hy vọng chị có thể giúp em hoàn thành buổi lễ.”

Ngón tay tôi cứng lại, chưa trả lời ngay.

Tôi mở trang cá nhân của cô ấy, bài ghim đầu là một tấm ảnh đan tay, bên cạnh là bó hồng trắng.

Dòng chữ ghi:

【2022.2.14 – Trong một đêm tuyết lãng mạn bắt đầu mối tình đầu của em.】

Cả người tôi như bị dội một gáo nước lạnh — lúc đó tôi và Phó Húc Xuyên mới chia tay chưa đầy nửa tháng.

Vị đắng lan tràn nơi khóe môi.

Rất nhanh, tôi tự trấn an mình.

Tôi từng nói với Phó Húc Xuyên: “Không ai là không thể thay thế được.”

Anh đã nghe vào, và làm được trước tôi.

Tốt thôi.

Xe dừng trước chung cư Bác Luân.

Tôi mở cửa xe, gió lạnh ùa vào, kéo chặt khăn quàng, bước nhanh về phía ấm áp.

Vừa tới cửa hành lang, một bóng dáng cao lớn dựa vào tường trong bóng tối khiến tôi khựng bước.

Phó Húc Xuyên đứng đó, khoác áo măng-tô đen ngoài vest, ánh đèn vàng vọt chiếu lên khuôn mặt điển trai của anh.

Tôi không giấu được sự kinh ngạc:

“Sao anh biết tôi ở đây?”

Phó Húc Xuyên lạnh lùng nhắc:

“Cô có ghi địa chỉ trong biên bản ở đồn cảnh sát.”

“À.” Tôi hạ giọng một chút.

Rồi bình tĩnh hỏi:

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Ánh mắt anh trầm xuống:

“Tôi và Uẩn Uẩn sắp kết hôn. Tôi không muốn chuyện của chúng ta khiến cô ấy phải bận lòng.”

“Chuyện hát trong lễ cưới, cô từ chối đi. Tiền tổn thất tôi sẽ bồi thường.”

Thì ra anh đến đây, chỉ để nói điều này.

“Không cần đâu.”

Tôi không phải nói cứng, mà thật sự không cần. Hợp đồng còn chưa ký, sao có thể lấy tiền của người ta?

Tôi cần tiền, nhưng vẫn phải giữ chút tự trọng.

Nhưng Phó Húc Xuyên lại cứ nhất định đòi trả, như thể không nhận thì anh sẽ không đi.

Tôi đành mở mã QR thanh toán.

Anh nhanh chóng chuyển năm ngàn, tôi liếc qua thấy ngay ảnh đại diện của anh.

Một bức hình cưới vẽ nhân vật đơn giản của anh và Tô Uẩn Uẩn.

Trai tài gái sắc, thật sự đẹp đôi.

Phó Húc Xuyên bước nhẹ ngang qua tôi.

Đi được hai bước, bỗng như nhớ ra gì đó, quay đầu nói:

“Tịch Mộ Ngôn, sau này có gặp nhau cũng đừng chào, cứ coi như người xa lạ. Tôi không muốn Uẩn Uẩn phải nghĩ ngợi.”

Tôi sững lại một nhịp, dứt khoát:

“Được.”

Cổ họng nghẹn ứ:

“Phó Húc Xuyên, anh giúp tôi hủy vụ án đi, như vậy tôi không cần tới đồn nữa, chúng ta cũng… khỏi phải gặp lại.”

Gió lạnh quá, thổi đến mức mũi tôi cũng đau buốt.

Phó Húc Xuyên chậm rãi ngước mắt, lặng lẽ nhìn dáng vẻ gầy guộc của tôi đứng co ro trong gió.

Anh như lần đầu tiên nhận ra tôi đã gầy đến mức này, mỏng manh chẳng khác nào cột điện bên đường.

Ánh mắt anh cụp xuống, giọng nói lại lạnh thêm mấy phần:

“Không giúp được, tự cô đi hủy.”

Cổ họng tôi nghẹn lại, không nói nổi một câu.

“Được thôi, tôi sẽ tự đi làm. Anh nói đi, hôm nào thì anh không trực?”

Không khí im phăng phắc.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)