Chương 17 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Đồn Cảnh Sát
17
Em đã từng bù đắp, đã nhiều lần đưa tiền cho chị ấy, nhưng lần nào chị ấy cũng trả lại…”
“Ngày chị ấy mất, em cũng không dám nhìn mặt chị lần cuối. Em sợ chị ấy trách em.”
Tô Uẩn Uẩn nghẹn ngào:
“Là em… là em có lỗi với chị ấy.”
________________
Sau đó, Tô Uẩn Uẩn thu dọn đồ rời đi, chỉ mang theo chiếc áo thun và quần jean mà cô mặc khi đến đây.
Mẹ cô ngồi phịch xuống trong căn biệt thự mới, suy sụp.
Ngôn Ngôn đã lớn lên trong khu biệt thự Thủy Lan Loan, nhưng từ khi Tô Uẩn Uẩn xuất hiện, ngôi nhà đầy ắp kỷ niệm về cô.
Vì thế, họ đã bán căn nhà ấy, dọn đến căn biệt thự mới này.
Ngôn Ngôn hồi nhỏ thích nuôi tằm trong vườn, bà còn nhờ chị em họ về quê hái lá dâu mang lên.
Bà nhớ, năm tám tuổi, trước khi đi học buổi sáng, Ngôn Ngôn đã đổ một túi lớn hạt nở vào bồn tắm. Đến chiều, khi bảo mẫu xả nước chuẩn bị dọn dẹp, phát hiện hạt nở tràn kín cả phòng tắm.
Còn chiếc xích đu ngoài ban công, Ngôn Ngôn thích nhất là ngồi trên đó uống trà sữa.
Mười tuổi, bà bệnh, nói thèm ăn cháo nóng.
Hôm đó là mùa đông, tất cả bảo mẫu đều nghỉ về quê.
Kết quả là, Ngôi sao nhỏ ấy tự mình đạp xe ra ngoài mua, cuối cùng ngã trầy xước, máu me khắp người.
Sau đó, ba cô bé hỏi: “Sao con không xử lý vết thương trước?”
Ngôn Ngôn ngây ngô trả lời:
“Con sợ mẹ đói…”
Mẹ cô siết chặt tờ xét nghiệm ADN, miệng cứ lẩm bẩm:
“Sợ mẹ đói…”
________________
Phó Húc Xuyên ngồi trong xe, nhìn tuyết phủ ngoài cửa sổ, ánh mắt ngày càng trầm nặng.
Anh tự hỏi, trên thiên đường có rơi tuyết không?
Tịch Mộ Ngôn vốn sợ lạnh như thế…
Mọi người xung quanh đều khuyên anh hãy quên quá khứ, nói rằng nếu Tịch Mộ Ngôn còn sống, cô cũng mong anh sống tốt.
Thế là anh bắt đầu sống cho ra sống.
Anh làm việc chăm chỉ, chỉ trong một năm đã từ cảnh sát tuyến đầu được thăng lên đội trưởng.
Nhưng mỗi tối, anh vẫn ghé con hẻm sau trường, mua một phần gà om cay đặc biệt.
Anh vốn không ăn được cay, ngày xưa luôn thích nhìn Tịch Mộ Ngôn vừa ăn cay vừa toát mồ hôi, rồi anh ngồi bên cạnh đưa nước cho cô.
Còn bây giờ, anh ăn đặc cay mà chẳng cảm thấy gì.
Giống như đã thành thói quen vậy.
Chính vào khoảnh khắc này, anh bỗng thấy mơ hồ.
Liệu có ngày nào đó, anh cũng sẽ quen với việc không còn Tịch Mộ Ngôn?
Càng nghĩ thế, trong lòng anh càng dấy lên sợ hãi.
________________
Tháng 11 năm 2025.
Phó Húc Xuyên vẫn mất ngủ.
Mỗi khi nhắm mắt, anh cố gắng nhớ cho rõ khuôn mặt Tịch Mộ Ngôn, phải nhớ được mới an lòng mà ngủ.
Anh lăn qua lăn lại, cuối cùng ngồi dậy, uống một hơi nửa lọ thuốc ngủ.
Có lẽ, lần này anh sẽ ngủ một giấc thật ngon.
Anh nghĩ, có lẽ trong mơ sẽ gặp lại Tịch Mộ Ngôn.
Mê mê man man, không biết ngủ bao lâu, vậy mà vẫn chẳng mơ thấy cô.
Không mơ thấy cô, anh không muốn tỉnh dậy.
________________
Lần tỉnh lại tiếp theo, là ở bệnh viện.
Người thầy đã dìu dắt anh từ khi tốt nghiệp, lão Triệu, đứng bên giường, gương mặt đầy lo lắng:
“Phó Húc Xuyên, cậu điên rồi sao?
Trong lòng có chuyện gì thì tìm anh em uống vài chén, tâm sự vài câu. Cậu giấu trong lòng rốt cuộc bao nhiêu chuyện vậy?
Có gì không nghĩ thông được mà phải uống nửa lọ thuốc ngủ?
Sao cậu lại hồ đồ đến thế?”
Anh thấy rõ, khuôn mặt già nua ấy còn vương nước mắt.
Phó Húc Xuyên khàn giọng:
“Anh Triệu, em chỉ là… chỉ là không ngủ được thôi.”
Anh thật sự không có ý tìm đến cái chết.
Anh chỉ là… thật sự không ngủ được nữa rồi.
________________
Những ngày nằm viện sau đó, Phó Húc Xuyên hầu như không phản ứng với thế giới xung quanh.
Chỉ khi nghe thấy lão Triệu gọi tên mình, anh mới hơi ngẩng lên, còn phần lớn thời gian chỉ lặng lẽ nhìn trần nhà.
Ai cũng biết, Phó Húc Xuyên đã bệnh rồi.
Lão Triệu khuyên anh đi gặp bác sĩ tâm lý, anh luôn đáp:
“Em không bệnh.”
Cho đến lần thứ hai anh vô thức uống thuốc ngủ, phải rửa ruột lần nữa, Đoạn Hoài Văn xuất hiện.
Anh đứng ngoài cửa phòng bệnh, do dự một lúc, rồi bước vào.
Anh nói thẳng:
“Phó Húc Xuyên, đi chữa bệnh đi.”
Đoạn Hoài Văn vẫn còn nhớ rõ, hôm Tịch Mộ Ngôn ra đi.
Anh đã hỏi cô có gì tiếc nuối không, lúc đầu cô không nói, mãi đến cuối cùng mới mở miệng:
“Nếu Phó Húc Xuyên thực sự buông bỏ được, sống tốt hơn, thì là chuyện tốt.”
“Nếu vì em…”
Cô ngừng lại, phải hít sâu một lúc lâu mới nói tiếp:
“Nếu vì em mà cuộc đời anh dừng lại, anh nhất định phải đưa anh ấy đi điều trị tâm lý.
Em biết bây giờ trong nước có kỹ thuật có thể dùng sóng não xóa đi đoạn ký ức đau đớn ấy.
Hãy để anh ấy quên em đi, rồi bước tiếp.”
________________
Đoạn Hoài Văn nhìn người đàn ông trước mặt, mái tóc ngắn gọn gàng, nét mặt góc cạnh, cứng rắn.