Chương 4 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Công Viên
4
“Cô bị sa thải rồi, từ nay đừng đến nữa.”
Ơ… mở miệng cái là muốn cắt đứt đường sống của tôi?
Sắc mặt tôi lập tức trầm xuống:
“Cái này e rằng không đến lượt chị quyết định. Tôi và Thẩm tiên sinh có hợp đồng rõ ràng, muốn sa thải ít nhất cũng phải theo quy trình hợp pháp.”
Nói xong, tôi vòng qua cô ta, đi thẳng vào biệt thự.
“Cô nghe thấy tôi nói không? Đây có phải nơi cô có thể tùy tiện vào không? Mau ra ngoài!”
Thanh mai lao đến, đẩy mạnh một cái.
Tôi không phòng bị, loạng choạng mấy bước, phải bám vào khung cửa mới đứng vững.
“Thi Mạn, cô làm cái gì thế?!”
Thẩm Dĩ Hạc vừa ra tới cửa đã thấy cảnh này.
“Thẩm Dĩ Hạc! Anh bị con đàn bà này lừa rồi, cô ta cố tình tiếp cận anh để trèo cao. Cả anh và dì Hà đều bị cô ta dắt mũi!”
Thi Mạn rút ra mấy tờ ghi chép trò chuyện in sẵn, bên trên ghi rõ ràng từ lúc tôi vào công viên đã phát hiện Thẩm Dĩ Hạc đi xe sang, sau đó luôn bám theo để gây chú ý, mưu đồ quyến rũ.
Nhìn thấy cái avatar quen thuộc kia, tim tôi chợt nhói mạnh.
Cái avatar kia tôi còn lạ gì, chính là hình tôi dùng trên WeChat suốt bao năm.
Bên còn lại thì cũng quá quen – Dư Duyệt.
Rõ ràng hôm nay cô “thanh mai” này đến là có chuẩn bị.
Tôi hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh, cười nhạt:
“Wow, còn mang cả lịch sử chat ra, thế này thì không tin cũng khó nhỉ.”
Thẩm Dĩ Hạc hiển nhiên chẳng ngu đến thế, chỉ liếc mắt một cái:
“Chỉ thế thôi à? Vài phút tôi cũng làm được cả trăm bản y hệt.”
【May mà nam chính còn có đầu óc, không tin ngay. Nếu không thì tình tiết này cũ rích quá, báo công an cho rồi.】
【Chuộng nhất là xem người thông minh yêu nhau, chứ mấy kiểu hiểu lầm ngốc nghếch thì chán lắm.】
Thi Mạn như đã đoán trước phản ứng này, gật gù:
“Tôi biết, mấy dòng chat này anh chắc chắn sẽ không tin, nên tôi dẫn người thật tới đây luôn.”
Ngay giây sau, Dư Duyệt từ cửa bước vào, chỉ thẳng mặt tôi:
“Thẩm tiên sinh, tôi có thể làm chứng, Tạ Lạc hoàn toàn cố ý muốn thu hút sự chú ý của anh. Ở công viên trò chơi cô ta làm tất cả chỉ để quyến rũ anh thôi.”
“Tôi với Tạ Lạc quen nhau bao năm, cô ta là loại người thế nào tôi biết rõ, mong anh đừng để bị lừa.”
Thấy Dư Duyệt xuất hiện, lưng tôi lập tức toát mồ hôi lạnh.
Có người đứng ra làm chứng, lại còn là bạn cũ nhiều năm, lời lẽ sẽ càng có sức nặng.
Tôi vội ghé sát, nhỏ giọng với Thẩm Dĩ Hạc:
“Boss, tôi với cô ta sớm đã tuyệt giao. Cô ta ghen tỵ vì tôi được làm ‘người đi cùng’, không chừng đang vu khống đó.”
Thi Mạn bỗng xông lên, giơ cao tay:
“Loại đàn bà như cô tôi gặp nhiều rồi. Vì trèo cao mà không từ thủ đoạn. Hôm nay tôi phải dạy dỗ cô một trận!”
Thấy cái tát kia sắp giáng xuống, tôi vội né qua còn tiện tay đẩy một cái —
“Bốp!”
Tiếng tát giòn tan vang lên, nhưng là… Thẩm Dĩ Hạc lĩnh trọn.
Tôi chỉ là kẻ làm công, có thể bán sức lao động, chứ nhịn nhục vô lý thì xin lỗi, tôi không làm được.
Hơn nữa, nguồn cơn vẫn là từ anh ta, để anh ta chịu thay cũng hợp lý thôi.
Thi Mạn giật mình rụt tay lại, luống cuống:
“Không phải, xin lỗi Dĩ Hạc! Tôi định đánh con đàn bà rẻ tiền kia, không cố ý đâu.”
Nhìn năm vết ngón tay hằn đỏ trên mặt anh ta, tôi liền chạy vào bếp, lấy chai nước lạnh chườm lên, còn không quên mỉa thêm:
“Không cố ý mà cũng nặng thế này, cố ý chắc gãy luôn mấy cái răng rồi.”
Bình luận trên màn hình cười lăn:
【Nữ chính bé bỏng: mặc thì cơ bản, nhưng động thủ thì không hề cơ bản】
【Thanh mai trong mắt nam chính: ma đồng giáng thế】
Thẩm Dĩ Hạc – kiểu công tử bột giàu sang – e rằng cả đời chưa từng ăn bạt tai bao giờ.
Anh ta cầm lấy chai nước, lưỡi khẽ chống lên má bị sưng, ánh mắt bừng bừng như bão tố kéo đến.
“Cô tưởng tôi ngu sao? Người thế nào, tôi rõ hơn cô.”
“Miệng thì liên tục ‘đàn bà rẻ tiền’, Thi Mạn, cô còn biết thế nào là giáo dưỡng không? Tôi không đánh phụ nữ, nên lần này bỏ qua Nhưng bây giờ, cô dẫn người của cô, cút khỏi nhà tôi.”
Thi Mạn vẫn chưa chịu thua: