Chương 6 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Bệnh Viện

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Quá trình ấy quả thật nhanh đến khó tin.

Nhưng điều tôi cảm nhận được trong mối quan hệ này — là hạnh phúc, đầy ắp.

Ánh mắt đầy kinh ngạc phía sau lưng tôi vẫn chưa biến mất.

Nhưng tôi không quan tâm.

Tôi cũng chẳng muốn có bất kỳ dính dáng gì đến cái nhà đó nữa.

Chương 6

Kể từ hôm đó, tôi không còn gặp lại Giang Vi. Cuộc nói chuyện hôm ấy cũng dần mờ nhạt trong trí nhớ.

Hiện tại cuộc sống của tôi rất viên mãn: Một người chồng điển trai, dịu dàng… Và một em bé sắp chào đời.

Nếu mẹ có thể nhìn thấy tôi bây giờ, chắc chắn bà sẽ mừng cho tôi.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là — Giang Tự lại tìm đến.

Thai kỳ tuần thứ 35, tôi thường ra quảng trường khu chung cư đi dạo nhẹ.

Khu này là khu cao cấp, nhiều con cháu nhà giàu và cả giới nghệ sĩ cũng mua nhà ở đây.

Bảo vệ cũng làm việc rất nghiêm túc, đến cả đồ ăn giao tận nơi cũng do họ chuyển lên, huống chi là người lạ.

Nên khi bất ngờ chạm mặt Giang Tự, tôi thật sự ngạc nhiên. Tôi cau mày nhìn anh ta:

“Anh vào đây bằng cách nào?”

Giang Tự nhìn tôi trân trân, ánh mắt dừng lại ở bụng tôi.

Đôi mắt sâu ấy thoáng chốc đỏ lên, tôi thậm chí thấy trong đó có cả nước mắt.

Thật ra, từ khi gặp lại Giang Vi, tôi đã mơ hồ đoán được: Tôi và Giang Tự sớm muộn cũng sẽ chạm mặt.

Chỉ là tôi không ngờ ngày đó đến nhanh như vậy.

Và điều khiến tôi bất ngờ hơn — là khi đối diện với anh ta, lòng tôi lại bình tĩnh đến lạ.

Bởi vì tôi biết… tôi đã thực sự buông bỏ Giang Tự rồi.

“Nhậm Chân, em coi anh, coi tình cảm tám năm của chúng ta là cái gì vậy?”

“Em nói cưới là cưới, nói mang thai là mang thai.”

“Em từng hỏi qua anh chưa? Em từng nghĩ cho cảm xúc của anh chưa?!”

Giang Tự liên tiếp chất vấn, giọng khản đặc như nuốt phải cả nắm ớt khô.

Thành thật mà nói, tôi nghe những lời này không hề tức giận. Tôi chỉ thấy… buồn cười.

Mới có một năm thôi mà. Rốt cuộc ai đúng ai sai lúc trước, Giang Tự đã chọn cách quên sạch rồi sao?

Làm như thể tôi mới là người có lỗi với anh ta vậy.

Tôi nhìn Giang Tự, cười như không cười:

“Phải rồi, phải rồi, người đã đồng ý kết hôn nhưng đến ngày cưới thì lặn mất tăm, chắc là nhân cách thứ hai của anh thôi.”

“Cậu ấm Giang, anh là người vô tội nhất, trong sáng nhất rồi còn gì.”

“Thật nực cười. Giang Tự, anh nghĩ anh là gì với tôi?”

“Tôi kết hôn, sinh con, chẳng lẽ còn phải xin phép anh à?”

Tôi liếc đồng hồ — còn 5 phút nữa là xong buổi đi bộ.

Thôi kệ, hôm nay đã gặp phải người xui xẻo, tâm trạng tụt dốc, đi tiếp cũng chẳng có ích gì.

Tôi quay người định rời đi, nhưng Giang Tự lại chắn đường.

Anh ta và Giang Vi đúng là anh em một nhà — cùng một kiểu thích chặn người khác lại.

Thấy Giang Tự có vẻ muốn tiến gần, tôi theo phản xạ ôm lấy bụng, lớn tiếng quát:

“Đứng lại! Đừng có tới gần!”

Lúc này Giang Tự mới nhận ra mình hơi quá, vội dừng bước.

Thấy tôi cảnh giác, anh ta như bị tổn thương, cười khổ:

“Anh không định làm gì đâu. Anh chỉ muốn nói chuyện nghiêm túc với em thôi.”

“Hôm đó, anh thật sự không có ý chia tay… anh chỉ muốn dạy em một bài học.”

“Lá thư tố cáo ấy suýt chút nữa khiến Tần Huân nhảy lầu. Cô ấy đòi báo cảnh sát kiện em vu khống. Anh không thể để em bị bắt, không thể không làm gì cả.”

“Anh nghĩ, thôi thì lần đó bỏ lỡ, còn lần sau…”

“Nhưng anh không ngờ, em lại không cho anh bất kỳ cơ hội nào.”

Tôi hiểu rồi.

Thì ra tất cả chuỗi bi kịch lúc đó… đều bắt nguồn từ sự tự cho là đúng của Giang Tự.

Tám năm yêu nhau, khi xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của anh ta là chất vấn, là nghi

ngờ tôi.

Chưa từng nghĩ đến việc tin tưởng tôi.

Giang Tự nói một hồi loạn cả lên, đôi mắt đầy tơ máu, trông vừa đáng thương vừa tội nghiệp.

Nhưng giờ phút này, tôi chỉ thấy ghê tởm.

Tôi không chút do dự cắt ngang:

“Anh nói đủ chưa?”

“Tám năm yêu nhau, anh thà tin một người mới quen ba tháng, còn hơn là tin tôi — vậy mà anh còn mặt mũi đứng đây chất vấn tôi à?”

“Nghe hay lắm. Vì Tần Huân tự tử, anh nghĩ tôi viết thư nên sợ tôi bị bắt? Vậy lúc đó sao không để cô ta báo công an đi, để tôi có cơ hội tự chứng minh mình!”

“Hôm cưới, tôi từ sáng chờ đến chiều, gọi cho anh một trăm cuộc điện thoại — và tôi nhận lại được gì?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)