Chương 4 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Giữa Hai Thế Giới

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

4

Niệm Niệm đã ngủ.

Trong phòng khách giờ chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Giang Thứ theo thói quen móc ra một điếu thuốc, nhưng nghĩ gì đó lại thu tay về.

“Mai anh dọn tới.”

Cái giọng điệu đương nhiên đó làm tôi nghẹn lời luôn.

“Đứa bé không phải con anh.”

“Hay là em không biết trên đời có cái gọi là xét nghiệm ADN?”

Câu nói của Giang Thứ khiến tôi bất giác chột dạ.

Tôi định phản bác, nhưng lại sợ anh thật sự đi xét nghiệm.

Sự do dự của tôi như xác nhận suy đoán của anh. Giang Thứ cong khóe môi, ánh mắt rạng rỡ:

“Mộc Sanh, anh sống ít hơn em năm năm đấy. Đừng bắt nạt anh nữa.”

Tôi thật sự không hiểu… rốt cuộc ai bắt nạt ai?

Chuyện để Giang Thứ dọn đến là điều không thể.

Thậm chí đến giờ tôi vẫn chưa rõ mình nên đối mặt với anh bằng thái độ nào.

Từ khi có Niệm Niệm, tôi không thể mạo hiểm bất cứ điều gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn bấm gọi một dãy số quen thuộc.

Sáng hôm sau, tôi lại thấy Giang Thứ đang đợi dưới lầu.

Anh không mặc đồng phục bảo vệ, một tay đút túi quần, vẫn bảnh bao như thường.

Bên cạnh còn có vài chị em cư dân đang vây quanh trò chuyện.

Vừa thấy tôi, anh lập tức sải bước đi tới.

“Anh đưa em đi làm.”

“Không cần.” Tôi mím môi. “Chồng tôi về rồi.”

Vừa dứt lời, một chiếc Mercedes trờ tới dừng ngay bên cạnh.

Cửa xe mở ra, Mạnh Dật Chu bước xuống đi về phía tôi.

Tây trang chỉnh tề, khí chất trầm ổn.

Giống như vừa thấy Giang Thứ, anh không thèm liếc lấy một cái, chỉ quay sang tôi hỏi:

“Em chờ lâu chưa?”

“Không đâu, em cũng vừa mới xuống.”

Trước khi lên xe, tôi hít sâu một hơi, quay đầu lại:

“Giang Thứ, tôi đã nói tôi kết hôn rồi. Sau này… đừng tìm tôi nữa.”

Nói xong, tôi không để anh phản ứng, lập tức bước lên xe.

Qua gương chiếu hậu, tôi thấy bóng lưng Giang Thứ càng lúc càng nhỏ, rồi biến mất.

“Em hối hận à?”

Mạnh Dật Chu đưa tôi một tờ khăn giấy.

Tôi mới giật mình nhận ra mình đang khóc.

“Không. Cảm ơn anh vì đã giúp em.”

Tôi tự nhủ, mình chỉ đang làm điều đúng đắn.

Xe dừng trước công ty, tôi đang định xuống thì Mạnh Dật Chu gọi tôi lại:

“Mộc Mộc, hay là… chúng ta kết hôn thật đi.”

Tôi tưởng mình nghe nhầm: “Hả?”

“Anh nói chúng ta kết hôn. Dù chỉ vì Niệm Niệm.”

Mạnh Dật Chu là ân nhân của tôi.

Anh là sếp tôi, cũng là người đầu tiên biết tôi mang thai.

Năm đó sau khi chia tay Giang Thứ, tôi phát hiện mình có thai. Gia đình bắt tôi bỏ, nhưng tôi kiên quyết giữ lại đứa bé.

Họ không chấp nhận, cũng không chịu giúp đỡ gì. Là Mạnh Dật Chu đã âm thầm giúp tôi.

Sau đó trong công ty cũng có nhiều lời đàm tiếu, chính anh đã đứng ra dập hết mọi bàn tán.

Anh từng nói với tôi:

“Anh cần một người bạn gái trên danh nghĩa để chặn mấy vụ xem mắt.”

Tôi không từ chối được.

Cứ thế, hai chúng tôi bắt đầu mối quan hệ giả.

Nhưng tôi không ngờ có ngày anh lại đề nghị biến giả thành thật.

Anh nói:

“Hôm nay người đàn ông kia chắc là ba đứa trẻ. Nếu em không định quay lại với anh ta, mà anh ta cứ dây dưa mãi không dứt… thì sao em không kết hôn với anh, để anh chăm sóc hai mẹ con em?”

Tôi không còn là cô gái mười mấy tuổi, không dám ảo tưởng rằng mình có sức hút đến mức vừa có con vừa cưa đổ được tổng tài.

Tôi hỏi:

“Vì sao lại là em?”

“Thời gian qua tiếp xúc với em, anh thật lòng có tình cảm.” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Còn nữa, do lý do sức khỏe… anh không thể có con.”

Thật sự câu này khiến tôi bất ngờ.

Tôi nói nhỏ: “Xin lỗi…”

Mạnh Dật Chu bật cười:

“Chuyện đâu phải do em gây ra. Em không cần xin lỗi. Anh không ép em đâu, cứ suy nghĩ kỹ rồi quyết định.”

Tôi cũng nghiêm túc nghĩ đến chuyện này.

Mạnh Dật Chu điều kiện tốt, lại không thể có con, chắc chắn sẽ yêu thương Niệm Niệm như con ruột.

Có lẽ… anh là lựa chọn tốt nhất cho hiện tại.

Tan làm về đến nhà, tôi lại thấy Giang Thứ ở cổng khu chung cư.

Có lẽ sau khi nhìn thấy Mạnh Dật Chu, cuối cùng anh cũng tin lời tôi nói.

Nhưng tôi không ngờ, đêm đó khi Niệm Niệm vừa ngủ, điện thoại tôi lại đổ chuông.

Là một số lạ.

Tôi bắt máy, đầu bên kia không nói gì, chỉ có tiếng thở rất nhẹ.

Tôi ngồi bật dậy – không hiểu sao lại chắc chắn biết người đó là ai.

Anh không lên tiếng, tôi cũng không nói gì.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói khẽ vang lên:

“Mộc Sanh, em thật sự… không cần anh nữa sao?”

“Anh uống rượu à?”

Giang Thứ không trả lời câu hỏi của tôi.

“Phải làm sao đây… hình như anh không còn nhà nữa rồi.”

Chỉ một câu, đánh trúng nơi mềm yếu nhất trong tim tôi.

Tôi biết rõ, anh và gia đình không thân thiết. Bố mẹ ly hôn, từ cấp ba đã sống một mình.

Tôi hiểu hơn bất cứ ai, Giang Thứ luôn khao khát có một mái ấm.

Nói xong câu đó, anh im lặng.

Sau đó tôi nghe thấy một hơi hít rất nhẹ.

Tôi lại thấy tim mình thắt lại – anh khóc sao?

Trong trí nhớ của tôi, Giang Thứ chưa từng khóc bao giờ.

Tôi siết chặt điện thoại, cổ họng khô rát:

“Anh đang ở đâu?”

“Dưới lầu.”

Tôi nhìn qua cửa sổ – thấy Giang Thứ đang ngồi dưới bậc thềm bên đường.

Tôi biết mình lại mềm lòng rồi.

Bởi vì khi anh nói: “Anh muốn gặp em.”

Tôi đã nghe thấy chính mình trả lời:

“Anh lên đi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)