Chương 4 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Giữa Hai Người

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

VÀ GIẪM MẠNH LÊN BÀN TAY TÔI ĐANG CỐ BÒ THEO CHIẾC XE CỨU THƯƠNG!

“Tống Thư Ý, hại chết hai mạng người… em còn muốn sống à?”

Ngay lập tức, mấy gã áo đen xách dây thừng đến.

Chúng kéo căng tay chân tôi, buộc chặt xuống nền đất thành hình chữ đại, khiến tôi không thể cục cựa.

Tôi sợ đến trợn tròn mắt, nhìn Tạ Thừa Cảnh bước lên xe.

Tiếng động cơ gầm lên—

Một tiếng “rầm” vang lên. Chiếc xe lao thẳng về phía tôi như muốn nghiền nát tất cả —

“Aaa!!”

Bánh xe chà nát cánh tay trái tôi. Cơn đau gãy xương lan khắp toàn thân như sóng xô.

Tôi đau đến không thốt ra lời, rồi lại thấy xe quay đầu, Lao đến — nghiền nát luôn cánh tay phải.

Máu trào ra thành vũng.

Tạ Thừa Cảnh đẩy cửa xe bước xuống, đến trước mặt tôi. Đôi mắt đen lạnh lùng, tàn nhẫn:

“Dù gì thì chúng ta cũng là vợ chồng một trận.” “Tôi không muốn cô chết quá khó coi. Giờ nói ra thuốc giải ở đâu vẫn còn kịp.” “Nếu không, đôi chân này… cô cũng đừng mơ giữ lại.”

Tầm nhìn mờ dần. Tôi không còn thấy rõ gương mặt anh ta nữa.

Máu chảy càng lúc càng nhiều, tôi đau đến mức không thể hé môi.

Cố giữ chút lý trí cuối cùng, tôi chỉ khẽ lắc đầu với anh ta.

Nhưng vừa lắc xong tôi mới sực nhớ… Tạ Thừa Cảnh… sớm đã không còn là Tạ Thừa Cảnh của ngày xưa.

Anh ta đâu còn nhớ mật hiệu khi còn nhỏ, mỗi khi tôi bị bạn bè vu oan: “Nhìn vào mắt nhau, lắc đầu nhẹ, mặc kệ lời đồn, tớ chỉ tin cậu.”

Quả nhiên, anh ta cười lạnh. “Đây là lựa chọn của cô.”

Anh quay đầu lên xe, lại khởi động. Động cơ gầm rú.

Ngay lúc bánh xe chuẩn bị lao đến…

ĐOÀNG!

Một tiếng súng xé tan không khí! Lốp xe nổ tung trong loạt đạn liên tiếp, buộc Tạ Thừa Cảnh phải thắng gấp!

Dưới ánh sáng ngược, một người đàn ông bước ra từ xe bọc thép.

Giày da vừa chạm đất, sau lưng anh ta, toàn bộ lính đánh thuê giương súng, Đồng loạt nhắm vào Tạ Thừa Cảnh.

Giọng nói của anh lạnh như băng, từng chữ như roi quất vào không khí:

“Đụng vào cô ấy, anh đã hỏi tôi chưa?”

Cả bãi đậu xe chìm vào tĩnh lặng chết chóc.

Tạ Thừa Cảnh mở cửa xe, ném mạnh xuống đất: “Đứa nào to gan dám xía mũi vào chuyện của tôi?”

Do ngược sáng, anh ta không thấy rõ mặt đối phương.

Một người dưới trướng vội chạy tới thì thầm bên tai: “Ông chủ! Là Mạch Tống Xuyên! Mới giải ngũ từ đội lính đánh thuê hàng đầu! Không biết sao lại về Hồng Thành!”

“Mạch Tống Xuyên?” Tạ Thừa Cảnh nhíu mày, cuối cùng cũng nhớ ra cái tên quen thuộc đó.

Anh ta bất chấp họng súng, bước thẳng tới đối diện Mạch Tống Xuyên, Nhìn thẳng vào mắt đối phương, nở nụ cười đầy khinh miệt:

“Thì ra là anh.” “Thằng ăn mày từng lang thang ngoài cổng nhà họ Tạ xin ăn cũng đòi làm anh hùng à?”

ĐOÀNG! ĐOÀNG!

Tiếng súng vang lên. Tạ Thừa Cảnh trúng đạn vào bắp chân, máu bắn tung tóe!

Lính đánh thuê quát bằng tiếng phổ thông chưa sõi: “Cái đồ súc sinh! Tốt nhất là biết điều với chỉ huy Mạch của bọn tôi! Không thì tôi bắn anh thành tổ ong!”

“Đủ rồi.” Mạch Tống Xuyên nâng tay ra hiệu ngừng bắn. Bao tay da đen lóe sáng dưới ánh đèn.

Anh hờ hững nheo mắt, nở một nụ cười lạnh: “Nếu không phải vì còn nhớ ơn năm xưa…” “Thì Tạ Thừa Cảnh, anh nghĩ mình còn sống đến bây giờ sao?”

Tạ Thừa Cảnh vừa giơ nắm đấm, Mạch Tống Xuyên đã tung cú đá như trời giáng!

ẦM!

Cả người anh ta bay xa hàng chục mét, va thẳng vào mui xe, ho sặc máu!

Đám người Tạ Thừa Cảnh không ai dám tiến lên.

Mạch Tống Xuyên nhanh chóng khống chế hiện trường, Rồi vội vàng ôm tôi — người hấp hối không còn sức lực — trở về xe bọc thép.

Không thèm ngoái lại. Chỉ lạnh giọng ra lệnh:

“Lập tức tới trạm y tế!”

Tôi không nhớ mình ngất đi từ lúc nào. Chỉ nhớ hình ảnh cuối cùng trước khi mê man,

Là Mạch Tống Xuyên hét lớn bảo tài xế tăng tốc.

Anh gầy đi nhiều, gương mặt góc cạnh, cằm lún phún râu xanh.

Nhớ năm đó, anh ta còn là chàng trai gầy gò, Lang thang tới trước cửa phòng trọ tôi, người đầy bùn đất, áo rách te tua.

Chỉ có khuôn mặt là trắng trẻo, sạch sẽ.

Tôi buồn cười hỏi anh ta: “Sao cả người bẩn thế mà mặt lại sạch?”

Cậu thiếu niên khi ấy cười ngây ngô: “Phải giữ gương mặt sạch, để lúc cười không làm bẩn mắt người tốt.”

Cậu nói tên là Mạch Tống Xuyên. Bị cha nghiện cờ bạc bán vào chợ đen, trốn ra được coi như sống lại.

Mười sáu tuổi, chẳng ai chịu thuê. Cậu lần mò ăn cắp vặt, gom tiền lang thang đến đây.

“Cảm ơn chị, chỗ bánh mì này đủ em sống hơn nửa tháng.”

Cậu xách túi tôi đưa, rồi ngượng ngùng gọi một tiếng: “Chị ơi… em thấy chị dán bảng tuyển người giúp việc… em ứng tuyển được không?”

Năm ấy tôi hai mươi tuổi. Đang tất bật cùng Tạ Thừa Cảnh khởi nghiệp.

Dùng mức lương 500 tệ một tháng, thuê được một “em trai giúp việc”.

Ba tháng sau đó, mỗi đêm tôi về muộn đều thấy: Một cốc sữa ấm Và mảnh giấy viết tay:

【Chị vất vả rồi, nhớ uống nhé.】

Cho đến một ngày, cậu biến mất không dấu vết.

Tôi chạy vội tới viện dưỡng lão vùng ven, Chỉ thấy mẹ cậu cô độc ngồi đó.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)