Chương 5 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Của Chúng Ta
Bạn cùng phòng của tôi phấn khích vô cùng. Hết quay lại nhìn tôi, lại quay sang nhìn Hứa Cận.
Tôi cũng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
Nhưng vừa chạm ánh mắt, Hứa Cận đã lập tức quay đi.
Cậu nhét tay vào túi, ánh mắt xa cách, lảng tránh tôi rõ ràng.
Thang máy dừng ở tầng năm.
Mấy nam sinh đi cùng Hứa Cận cùng nhau bước ra.
Trong thang máy chỉ còn lại mấy đứa con gái chúng tôi và cậu béo kia.
Ánh mắt cậu ta nhìn chúng tôi mang đầy ác ý.
Tôi bắt đầu hơi lo, thì Hứa Cận bất ngờ chắn trước tầm nhìn của cậu ta, vỗ nhẹ lên vai hắn.
Giọng cậu ấy vẫn nhàn nhạt, nhưng mang theo áp lực:
“Cậu, xuống cùng tụi tôi.”
12
Thang máy vừa trống, đám bạn tôi lập tức hét ầm lên:
“Tôi cá nửa mạng sống, anh đẹp trai Hứa chắc chắn có tình cảm với Khinh Khinh nhà mình!”
Hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Cận lại hiện ra trong đầu, tôi buồn buồn:
“Sao có thể chứ? Cậu ấy còn chẳng thèm ưa mình nữa là. Hè năm lớp 11 chăm tôi cả kỳ nghỉ, mà mình lại chẳng nói chẳng rằng xóa số người ta, ai mà chẳng giận?”
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Hứa Cận lạnh lùng như vậy.
Có lẽ… đó mới là con người thật của cậu ấy. Chăm sóc tôi ngày xưa, chắc cũng chỉ vì bố mẹ dặn dò.
Như vậy… cũng tốt. Không còn mộng tưởng gì nữa.
Thế là từ sau hôm đó, dù ở căng tin, siêu thị, hay tiệm bánh ngọt…
Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng Hứa Cận, tôi liền lập tức tránh đi.
Không ngờ lại gặp cậu ấy nhiều đến thế.
Dù tôi đã cố hết sức để né rồi, tôi không muốn xuất hiện trước mặt cậu ấy, làm cậu khó chịu.
Nhưng không biết có phải tôi tưởng tượng không…
Ánh mắt của Hứa Cận ngày càng tối, thậm chí còn có chút oán trách.
Tiệm bánh ngọt hôm đó, cậu ấy gọi một bàn đầy bánh, nhưng chẳng động đến cái nào.
Khí thế quanh người còn lạnh hơn cả điều hòa, đến mức không cô gái nào dám đến bắt chuyện.
Bạn cùng phòng của tôi đang co rúm trong góc thì khẽ run lên:
“Khinh Khinh, cậu chắc anh đẹp trai Hứa không vì cậu tránh mặt cậu ấy, nên mới đen mặt như vậy chứ?”
Tôi ngẩng đầu nhìn thử, lập tức chạm phải ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ của Hứa Cận.
Tôi vội vàng che mặt lại.
Hứa Cận vốn đã trông hơi “hung”, lúc không biểu cảm nhìn người ta lại càng đáng sợ hơn.
Tôi kéo tay áo bạn:
“Đi thôi, Hạ Hạ! Mau đi thôi!
Tôi thấy Hứa Cận chắc bị tôi quấn lấy mãi, thấy xui xẻo nên mới đen mặt vậy!
Đi thôi được không?”
Nghe nói hôm đó, Hứa Cận tức đến mức… mua hết sạch đơn của tiệm bánh.
Tôi cũng đâu muốn gặp cậu ấy đâu chứ.
Chỉ là hôm nay đi đâu cũng đụng phải, tôi thật sự không cố tình.
Vì để tránh mặt Hứa Cận, mấy ngày sau đó, trừ giờ học, tôi hạn chế ra ngoài hết mức có thể.
Ngay cả khi gặp trong thang máy, tôi cũng chủ động bước ra, không đi cùng chuyến nữa.
Vậy mà… đến mức đó rồi, Hứa Cận vẫn không vừa ý.
Cậu ấy chẳng nói gì cả, chỉ đứng đó, tay đút túi nhìn tôi.
Trong mắt là một màu đen sâu thẳm, ẩn chứa sự cố chấp khó hiểu.
Ngay khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, tôi hình như nghe thấy tiếng cười giận của cậu ấy:
“Hơ, giỏi thật đấy.”
13
Mà nói cũng lạ.
Từ sau lần đó, tôi lại không tình cờ gặp Hứa Cận nữa.
Điều đó giúp tôi có thể yên tâm tham gia các hoạt động trong trường.
Lần gặp lại Hứa Cận là trong một buổi giao lưu giữa các câu lạc bộ.
Tôi vốn không định đi, nhưng bị mấy đứa bạn kéo bằng được.
Ban đầu tôi cũng chẳng hứng thú gì cả…
Bỗng nhiên, trong phòng tiệc vang lên một trận xôn xao.
Ai đó bước vào, dáng người cao ráo, áo thun trắng đơn giản nhưng lại toát ra khí chất ngang tàng.
Ánh đèn trong phòng khá mờ, vậy mà vẫn không giấu nổi gương mặt điển trai ấy.
“Trời ơi! Là Hứa Cận kìa! Không phải cậu ta ghét nhất mấy kiểu tụ tập thế này à?”
“Ai biết được? Có khi tâm trạng tốt, tới chơi cho vui thôi?
Trời đất, mình phải tranh thủ chụp ảnh, hôm nay lời to rồi, được ngồi cùng phòng với Hứa Cận!”
“Đúng đó, mặc kệ lý do. Chỉ cần được nhìn thấy mặt đẹp trai này thôi, thì bao nhiêu chuyện xui hôm nay tôi cũng bỏ qua được hết!”
…
Tiếng bàn tán lọt vào tai tôi, tôi siết chặt các ngón tay, cố tỏ ra không quan tâm, không quay đầu lại.
Ánh mắt Hứa Cận rơi lên người tôi, tay cậu ấy cầm lỏng lẻo một chiếc áo khoác mỏng.
Mấy cậu con trai ngồi đối diện chúng tôi giơ tay gọi:
“Anh Cận, bên này!”
Hứa Cận khẽ gật đầu, đi thẳng về phía chúng tôi.
Khi đi ngang qua chỗ tôi, cậu ấy không nói lời nào, chỉ dừng lại, cúi người xuống một chút rồi nhẹ nhàng đặt chiếc áo khoác lên đùi tôi, phủ kín.
Giọng điệu lạnh nhạt:
“Phòng này lạnh, đắp tạm đi.”
Tôi sững sờ.
Hôm nay tôi mặc váy ngắn.
“…Cảm ơn.” Tôi lí nhí nói lời cảm ơn.
Cả căn phòng chợt yên lặng.
Không ai ngờ chiếc áo khoác của Hứa Cận lại là mang riêng cho tôi.
Ánh mắt mọi người lập tức dồn hết về phía này.
Nhưng Hứa Cận dường như chẳng để tâm, ánh mắt cậu chỉ dừng lại nơi tôi.
Trên gương mặt lạnh lùng thoáng hiện chút bất ngờ.
Cậu quay đầu đi, cố tỏ ra không có gì:
“Khách sáo gì chứ, tiện tay thôi mà.”
Nhưng khóe môi khẽ cong của cậu ấy… sao mà che giấu được?