Chương 7 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Trần Ngộ Châu nghĩ thầm.
Thế là anh khoác vai Tống Nam, bắt chuyện: "Người anh em, tôi thầm thích Lâm Thiên Thiên, ông học cùng lớp với cô ấy lâu thế rồi , chỉ tôi cách tán cô ấy với?"
Tống Nam sững sờ, gãi gãi cái đầu đinh của mình , rồi từ trong túi móc ra miếng b.ăn.g v.ệ si.nh đang định đi thay , nói với Trần Ngộ Châu: " Tôi là con gái, gọi là chị em."
Trần Ngộ Châu cũng ngớ người .
Hả?
Bạn cùng bàn của anh , là con gái?
"Chị...?"
Mấy ngày sau , trong trường bỗng nhiên có tin đồn, người mà Trần Ngộ Châu tuyên bố chuyển sang lớp 3 để theo đuổi, là cái đứa "nam không ra nam nữ không ra nữ" Tống Nam.
Họ nói , Ngộ Châu vừa đến lớp 3 đã chủ động ngồi cạnh Tống Nam, khoác vai bá cổ, vì bảo vệ cô mà đ.á.n.h cả con trai chủ nhiệm khối.
Trần Ngộ Châu vội vàng đi đính chính, nói mình không thích Tống Nam.
Những lời đồn đại mãi không tan, ngày càng lan rộng.
Chỉ là Tống Nam trước đây nghe nhiều lời ác ý rồi , cô học được cách bỏ ngoài tai, nên về tin đồn Trần Ngộ Châu thích cô, cô hoàn toàn không biết .
Cô chỉ biết , cậu bạn cùng bàn, cái tên cực kỳ ngông cuồng nhưng lại đối xử rất tốt với cô.
Sau khi biết cô là con gái, bỗng nhiên thay đổi hẳn.
Trần Ngộ Châu bị tụt đường huyết, Tống Nam lấy từ trong cặp ra một viên kẹo bơ cứng đưa cho anh , anh không nhận, cau mày hỏi: "Đây là cứt à ?"
"Không phải , ý tôi là, đây là cái gì?"
Tống Nam nhìn chằm chằm viên kẹo bơ cứng trên tay mình , không nói gì.
Rõ ràng hôm qua anh còn hỏi cô, ngày mai có thể mang kẹo này cho anh nữa không .
Trời mưa, Trần Ngộ Châu tiện tay cầm ô của cô đi , hôm sau cũng không trả lại , còn thản nhiên nói : "Làm mất rồi ."
Đó là chiếc ô ông nội Tống Nam nhặt rác ba ngày mới đủ tiền mua cho cô, cô rất thích, dùng sáu năm trời, cứ thế bị Trần Ngộ Châu làm mất.
Tống Nam tức điên lên, giơ tay định đ.á.n.h anh .
Trần Ngộ Châu lập tức vạch ranh giới trên bàn, cảnh cáo Tống Nam không được vượt qua thái độ như tránh tà.
Tống Nam nói với anh : "Khó chịu quá thì cậu đổi chỗ đi ."
Trần Ngộ Châu tiếc chỗ ngồi bàn cuối, giở thói vô lại : Tại sao lại là tôi đổi, muốn đổi thì cô đổi đi ."
"Dừng lại ! Đừng có lấn sang đây, mùi trên người cô làm tôi buồn nôn."
" Tôi không thích cô, tránh xa tôi ra , tôi chỉ thích Lâm Thiên Thiên thôi!"
Tống Nam nhìn anh , đáy mắt không gợn sóng, cũng chẳng nói lời nào.
4
Hôm sau , Tống Nam đột nhiên nói với Trần Ngộ Châu: " Tôi có cách giúp cậu tán đổ Lâm Thiên Thiên, muốn nghe không ?"
Ồ?
Cách để có được máy chơi game?
Thế thì phải nghe rồi .
"Cách gì?"
Trần Ngộ Châu hỏi ngay.
Tống Nam miêu tả sơ qua kế hoạch cưa đổ hoa khôi cho anh nghe .
Trần Ngộ Châu thấy rất tuyệt, lập tức quyết định để Tống Nam làm quân sư.
Tống Nam cũng thực sự tận tâm tận lực giúp anh theo đuổi Lâm Thiên Thiên, thậm chí còn không lấy một xu.
Cô sẽ tỉ mỉ nói cho anh biết Lâm Thiên Thiên thích gì, không thích gì.
Cô sẽ dạy anh viết thư tình, dặn dò anh : "Thiên Thiên không thích thư tình ghi tên thật đâu , cậu tuyệt đối đừng viết tên mình vào ."
Trần Ngộ Châu thắc mắc: "Thế làm sao cô ấy biết là tôi viết ?"
Tống Nam chớp chớp mắt, vẻ mặt chân thành: " Tôi nói với cô ấy cho."
Anh viết xong, cô tích cực giúp chuyển giao.
Khi Tống Nam đưa thư tình cho Lâm Thiên Thiên, Lâm Thiên Thiên nhìn lá thư, hỏi Tống Nam: "Lại là của ai thế?"
Tên những bạn học nam trong lớp mà Tống Nam nhớ được không nhiều, cô nghĩ một lúc, nói : "Lục Niên."
Người lớp trưởng dịu dàng tốt bụng, thành tích xuất sắc, thường xuyên giúp đỡ Tống Nam.
Hôm không có ô về nhà, là lớp trưởng tốt bụng che ô đưa cô về.
Tống Nam nghĩ, chỉ có chàng trai như vậy mới xứng với cô gái tốt đẹp như hoa khôi.
Trần Ngộ Châu? Anh không xứng.
Lâm Thiên Thiên nghe thấy tên "Lục Niên" thì đỏ mặt.
5
Sau đó, Tống Nam nói với Trần Ngộ Châu, Lâm Thiên Thiên rất thích anh , nhận được thư tình của anh , Lâm Thiên Thiên đỏ cả mặt.
Trần Ngộ Châu rất hài lòng, thầm nghĩ: Kèo này ngon rồi .
Nhưng dần dần, anh phát hiện có gì đó sai sai.
Tặng bao nhiêu đồ ăn ngon, viết bao nhiêu bức thư tình.
Lâm Thiên Thiên vẫn chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, thậm chí lúc phát bài tập cũng chẳng nhớ nổi tên và mặt anh .
Ngược lại nhìn thấy tên mọt sách lớp trưởng kia thì mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ.
Trần Ngộ Châu cảm thấy hơi kỳ quặc, cũng lờ mờ cảm giác bị lừa.
Anh hỏi Tống Nam.
Tống Nam nói : "Hoa khôi khá nội tâm, cậu phải kiên nhẫn."
"Hôm qua nhận được bánh kem việt quất của cậu , cô ấy cười tươi như hoa, thư tình của cậu , cô ấy đọc đi đọc lại mấy lần , còn kẹp cẩn thận vào nhật ký nữa."
"Chỉ là bây giờ sắp thi đại học rồi , hoa khôi nói tạm thời chưa nghĩ đến chuyện yêu đương, đợi thi xong cậu hãy thử lại xem."
Trần Ngộ Châu tin.
Anh cảm thấy cô bạn cùng bàn này đáng tin cậy, chắc cú rồi .
Thi đại học xong, Trần Ngộ Châu càng nhớ thương cái máy chơi game kia hơn.
Chuẩn bị đi gặp Lâm Thiên Thiên tỏ tình trực tiếp.
Tống Nam bảo anh , Lâm Thiên Thiên đang đợi anh ở rừng trúc nhỏ.
Anh đi .
Chàng trai vừa tròn mười tám tuổi, nhìn thấy cảnh tượng hôn nhau đầy chấn động.
Anh chợt bừng tỉnh.
Anh bị Tống Nam chơi xỏ rồi .
6
Thua cược, máy chơi game bay mất.
Trần Ngộ Châu buồn bực vô cùng.
Mọi người đều đang ăn mừng thi xong, còn anh thì tiêu sạch số tiền còn lại trên người , mua một thùng rượu.
Trốn trong phòng dụng cụ lén uống.
Cái con nhỏ Tống Nam đó chẳng đáng tin chút nào, lại còn lừa anh !
Anh ghét nhất là bị lừa dối, mai sẽ đi tìm cô ta tính sổ.
Trần Ngộ Châu tửu lượng bẩm sinh rất tốt , anh uống nhiều chỉ thấy no, uống nhiều thì đỏ mặt.
Nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.
Anh nhìn thấy Tống Nam ở cửa, sau đó đi vào , cướp rượu của anh .
Anh muốn mắng cô, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Cô gái chẳng nói chẳng rằng, uống hết chỗ rượu còn lại của anh .
Thu dọn vỏ chai, kéo bao tải định đi .
Lòng Trần Ngộ Châu chùng xuống, có chút hụt hẫng: Ồ, hóa ra không phải đến với mình à ...
Anh lật người , định kéo cái bao tải của cô.
Vồ hụt.
Nhưng giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, cô gái nồng nặc mùi rượu ngồi xổm xuống, cưỡi lên người anh .
Cúi đầu, dán lên môi anh , hôn một cách thô bạo.
Suýt nữa thì hôn anh ngất xỉu.
7
Bản thân Trần Ngộ Châu mười tám tuổi cũng không nhận ra , anh đi trên con đường mình đã đi qua cả ngàn lần , lại đi xiêu vẹo đến nỗi đá đổ bát cơm chó.
Là vì nụ hôn dài và quyến rũ của Tống Nam.
Khiến anh hoàn toàn mất hồn.
Quên sạch sành sanh rằng, mình ghét nhất là bị lừa dối.
(Toàn văn hoàn )