Chương 3 - Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5

Hạ Khê Dịch ở lại nhà tôi một cách tự nhiên đến mức… kỳ quái.

Không chỉ hòa nhập nhanh, mà còn thành người “nhiệt huyết” nhất nhà.

Bao gồm nhưng không giới hạn ở việc chuẩn bị ba bữa ăn mỗi ngày, ra cửa thì giúp tôi xách túi áo khoác, lúc tôi đi làm còn tiễn ra tận năm trăm mét.

Cậu ta còn giám sát người làm vườn tỉa cây, dọn dẹp nhà cửa, thậm chí khi có món đồ trang trí bị rơi vỡ, cũng tự mình chọn món mới thay thế.

Quản gia Dì Từ gần như bị “cướp” hết việc, nửa thì sung sướng vì được rảnh rỗi, nửa lại lo sợ mất luôn công việc lương cao.

Bà bèn tìm tôi than thở rằng Hạ Khê Dịch làm việc quá chăm, cướp hết phần người khác.

Tôi chỉ biết cười, trấn an rằng dù thế nào bà cũng luôn là “đại quản gia số một” của tôi.

Nghe vậy, Dì Từ mới thật sự yên tâm.

Nhưng để tình trạng này tiếp diễn mãi cũng không ổn.

Dù sao Hạ Khê Dịch đâu phải đến đây làm quản gia.

Tối hôm đó, tôi thử dò hỏi:

“Bên bộ phận dự án của công ty vừa trống vị trí tổ trưởng, nếu cậu có hứng thú, có thể đến thử.”

Đó là vị trí trợ lý Tô đề xuất — vừa phải, không quá thấp khiến cậu ta cảm thấy bị coi thường, cũng không quá cao để người khác bàn tán.

Nếu làm tốt, còn có thể xem như một phần thành tích thật sự.

Tôi vốn không định thay Hạ Lận dạy dỗ con trai ông ta, nhưng với Hạ Khê Dịch, bỏ chút tâm tư cũng không sao — coi như đáp lại mấy bữa cơm cậu ta nấu.

Hơn nữa, dù kết quả điều tra chưa ra, nhưng sau nhiều ngày chung sống, tôi có thể chắc chắn — Hạ Khê Dịch không hề là tên công tử vô dụng như lời đồn.

Trái lại, cậu ta rất thông minh.

Nếu được hướng dẫn đúng, tương lai chắc chắn không thua kém bất kỳ ai.

“Tôi không đi.”

Đôi đũa đang gắp thức ăn của cậu ta khựng lại, nụ cười cũng nhạt dần.

Câu trả lời dứt khoát, không do dự.

Tôi cũng không ép: “Được.”

Bầu không khí theo đó mà lặng hẳn.

Tôi vốn ít nói khi ăn, mà cậu ta cũng im lặng, nên bữa cơm yên tĩnh đến lạ thường.

Ăn xong, tôi đứng dậy về phòng, vừa khép cửa thì bị chặn lại.

Không biết từ lúc nào, Hạ Khê Dịch đã đứng sau lưng, một tay giữ cửa.

Gương mặt tinh xảo hơi căng lại.

Cậu ta cắn môi, bất ngờ hỏi: “Cô cũng thấy tôi vô dụng đúng không?”

Cũng?

Có lẽ cha cậu ta thường nói thế.

Tôi khẽ lắc đầu: “Không, cậu làm điều mình muốn là được rồi.”

Trên đời này chẳng có chuyện gì là phải làm, cái gọi là “hữu dụng” chẳng qua chỉ là một chiếc gông xiềng — trói buộc giữa ích kỷ và hy sinh.

Nghe vậy, Hạ Khê Dịch thả lỏng vai, rồi nhân đà chen nửa người vào trong.

“Dự báo thời tiết nói tối nay có mưa, có sấm sét.”

Cậu ta mặt tỉnh như không, nói dối không chớp mắt: “Tôi sợ ngủ một mình.”

Tôi im hai giây, nhắc nhở: “Dì Từ ngủ ở tầng dưới.”

— Cậu ta có thể xuống đó ngủ trên sofa.

“Dì Từ ngáy to lắm, tôi ngủ không nổi.”

Hạ Khê Dịch lúc này hoàn toàn biến thành dáng vẻ mặt dày, còn đổ vạ cho Dì Từ một lỗi không hề tồn tại.

Tôi nhớ đến lời đồn từng nghe, bật cười: “Cậu — người dám ra nghĩa trang lúc nửa đêm, mà lại sợ sấm à?”

Nghe nói Hạ Khê Dịch nhất quyết không chịu kế thừa gia nghiệp, khiến Hạ Lận tức điên, bắt cậu ta tự ra mộ tổ tiên mà “báo cáo”.

Kết quả, cậu ta chẳng đi ban ngày, lại chọn đúng nửa đêm vào nghĩa trang, đối diện từng ngôi mộ mà giải thích lý do không kế thừa.

Suýt nữa làm nhân viên canh mộ bị dọa mất hồn.

Chuyện lan ra, cả giới đều cười nhạo.

Hạ Lận tức đến phát bệnh, nằm liệt gần nửa tháng.

Nghe tôi nhắc, Hạ Khê Dịch lại không giận, còn thản nhiên nói:

“Trong mộ toàn người chết, có gì phải sợ.”

Rồi nghiêm túc bổ sung: “Nhưng sấm thì khác, nó ầm to, còn có thể đánh trúng tôi, tất nhiên tôi sợ.”

Tôi thật sự không biết cậu ta đang nói thật hay chỉ bịa chuyện.

Nhớ lại ánh mắt rũ xuống đầy cô đơn khi cậu ta chặn cửa, tôi thôi không châm chọc nữa: “Tự trải đệm ngủ đi.”

“Được!”

Phòng ngủ đột nhiên có thêm một người, khiến tôi hơi khó chợp mắt.

Đến khi tiếng sấm ngoài cửa sổ vang lên ầm ầm, tôi theo phản xạ quay sang nhìn.

Tia chớp sáng loáng rạch qua màn đêm, chiếu lên khuôn mặt Hạ Khê Dịch đang mở mắt.

Gương mặt ấy hiếm khi không có biểu cảm, trông xa cách, lạnh lùng.

Nhưng khi nhận ra ánh mắt tôi, cậu ta liền nhìn lại, khóe môi khẽ cong lên:

“Cô cũng sợ sấm nên không ngủ được à?”

Tôi luôn cảm thấy nụ cười của Hạ Khê Dịch rất đẹp.

Nhưng lần này thì không.

Nụ cười ấy quá gượng, khiến tim tôi khẽ mềm lại.

Thậm chí còn có chút thương xót mà chính tôi cũng không nhận ra.

“Hạ Khê Dịch.”

Tôi buột miệng hỏi: Tại sao cậu lại sợ sấm?”

Phòng ngủ rơi vào im lặng rất lâu.

Lâu đến mức tôi tưởng sẽ không có câu trả lời.

Mãi sau, giọng nói của Hạ Khê Dịch mới khẽ vang lên:

“Ngày mẹ tôi mất… cũng là ngày trời mưa, có sấm.”

Trong những gia tộc lớn, luôn có những bí mật chẳng ai dám nói ra.

Người biết thì ít, mà người chịu mở miệng thì càng ít hơn.

Dù sao, có những chuyện có thể đem ra đùa, còn có những chuyện — không bao giờ.

“Ừ.”

Tôi quen giữ chừng mực, không hỏi thêm.

6

“Quan hệ cha con nhà họ Hạ đúng là không hòa thuận.”

Trợ lý Tô đặt một tập hồ sơ lên bàn, vẻ mặt có chút phức tạp.

Cô ấy vốn làm việc cẩn thận, chắc hẳn đã điều tra mọi ngóc ngách — cả những điều ai cũng biết, lẫn những chuyện chưa từng được nói ra.

Đến cả cô ấy mà còn có nét do dự như vậy, thì bên trong hẳn không đơn giản.

Ngón tay tôi dừng ở trang đầu thật lâu, vẫn chưa lật sang.

Trong đầu lại thoáng hiện khuôn mặt Hạ Khê Dịch tối qua cùng những lời cậu ta nói.

Cuối cùng, tôi kéo ngăn tủ ra, đặt tập hồ sơ xuống tận đáy.

“Không xem sao?” — Trợ lý Tô hỏi.

“Không cần.”

Chỉ cần biết Hạ Khê Dịch không có ý đồ khác là đủ.

Còn về quá khứ kia, sớm muộn gì rồi cũng sẽ rõ — nhưng tôi muốn, khi nghe đến, sẽ là chính miệng cậu ta kể cho tôi.

Trợ lý Tô gật đầu, lấy ra chồng tài liệu chờ ký, nhanh chóng xác nhận lại lịch trình hôm nay.

“À đúng rồi, Tổng giám đốc Vu Thịnh của Đồ Thịnh muốn mời cô ăn trưa.”

Tôi hơi khựng lại: “Vu Thịnh?”

Cái tên này chẳng xa lạ.

Trong quãng thời gian khó khăn nhất của tôi, hai chữ đó gần như là điều tôi lặp lại mỗi ngày.

Đến mức sau khi hoàn toàn cắt đứt, vẫn có lúc bất chợt nhớ đến.

Công ty của tôi và Vu Thịnh có nhiều mảng tương đồng, thậm chí còn chồng chéo.

Hợp tác qua lại là chuyện bình thường.

Nhưng tất cả đều do cấp dưới xử lý, chưa bao giờ đến mức tôi phải trực tiếp gặp mặt.

Tính ra, dù cùng ở một thành phố, trong giới quan hệ chật hẹp đến ba bước có thể gặp người quen,

thì tôi và anh ta lại thật sự làm được — “không bao giờ gặp lại”.

Chỉ là, tôi không hiểu vì sao bây giờ Vu Thịnh lại đột nhiên muốn tìm tôi.

“Cần tôi từ chối không?”

Trợ lý Tô hỏi nhỏ, cô ấy biết rất rõ chuyện quá khứ giữa chúng tôi.

“Ừ, từ chối đi.”

Dù anh ta có mục đích gì, đã có thể không gặp nhiều năm, thì bây giờ cũng chẳng cần vội.

Hạ Khê Dịch chắc giờ đang chuẩn bị mang cơm đến.

Nếu tôi thất hẹn, con “chó nhỏ ngoan ngoãn” ấy e rằng sẽ lại biến thành một chú sư tử con dựng lông giận dữ mất.

Thế nhưng, đến giờ nghỉ trưa, người xuất hiện lại không phải chú chó nhỏ nhiệt tình ấy —

mà là Vu Thịnh, với nụ cười như thể mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay.

Đôi mắt đào hoa của anh ta vẫn cong cong, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngạc nhiên sao?”

“Cũng hơi.”

Đường đột đến vậy, quả thật không giống phong cách khéo léo của anh ta.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Anh có chuyện gì không?”

“Không có chuyện thì không thể gặp em à?”

Anh ta giả vờ tổn thương: “Dù sao cũng đã lâu rồi, anh… thật sự rất nhớ em.”

“Còn em thì sao? Có nhớ anh không?”

Tôi ngẩng đầu.

Vu Thịnh nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói dịu dàng, như thể thật lòng.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi thoáng có ảo giác —

như thể giữa chúng tôi chưa từng có cãi vã, chưa từng chia tay, chưa từng biến mất khỏi cuộc đời nhau.

Chỉ là một buổi trưa bình thường khi khởi nghiệp, anh ta đột nhiên gác lại công việc bận rộn, đến văn phòng tôi chỉ để nói một câu:

“Anh nhớ em.”

“Vu Thịnh.”

Tôi lấy lại tinh thần, khẽ lắc đầu: “Tôi bận.”

“Bận gì chứ?”

Anh ta nhướng mày: “Là vì người trong nhà à?”

Thấy tôi hơi khựng lại, anh ta cười: “Tin tức của anh vẫn nhanh mà.”

“Dù sao, nơi đó… từng là chỗ anh ở.”

Vu Thịnh cười nửa thật nửa đùa: “Nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng.”

Tôi hiểu anh ta hiểu lầm.

Dạo này bận quá, tôi không chú ý đến mấy lời đồn bên ngoài — chắc đã truyền đi đủ kiểu.

“Tôi với cậu ấy không phải kiểu quan hệ như anh nghĩ.”

“Thật à?”

Vu Thịnh bỗng cười khẽ, nắm lấy tay tôi: “Vậy anh vẫn còn cơ hội sao?”

Chưa kịp để tôi phản ứng, anh ta tiếp lời:

“Kim Chích, anh đã suy nghĩ rất nhiều, luôn hối hận vì chúng ta lại đi đến bước này.”

“Em, ở trong lòng anh, mãi là người đặc biệt nhất. Và anh tin, trong lòng em, anh cũng từng như thế.”

“Chúng ta bắt đầu lại đi, được không?”

Bên cửa vang lên tiếng va chạm gấp gáp.

Trợ lý Tô đứng ở đó, gương mặt lúng túng, vội nói “xin lỗi” rồi quay đi.

Nhờ cú “nhắc nhở” đó, tôi mới thấy — Hạ Khê Dịch đang đứng ở góc phòng.

Cậu ta cầm theo hộp cơm, lặng im, chẳng biết đã nghe được bao lâu.

Khi tôi nhìn sang, cậu ta chỉ bước nhanh đến, đặt hộp xuống, rồi xoay người định đi: “Hai người nói tiếp đi.”

“Đợi đã!”

Tôi rút tay khỏi tay Vu Thịnh, gọi với theo.

Hạ Khê Dịch nghe lời, dừng bước.

“Kim Chích.”

Vu Thịnh lại lên tiếng, nghiêm giọng: “Anh đến đây còn vì một chuyện nữa.”

“Nhóm nghiên cứu thuốc ADC mới, do tiến sĩ Eld — chuyên gia sinh dược người Đức — và giáo sư Trần Bình An, chuyên gia dược học trong nước, cùng sáng lập.”

Khóe môi anh ta cong lên, ánh mắt đầy tự tin: “Chắc em sẽ hứng thú đấy, đúng không?”

7

Khi Hạ Khê Dịch quay về, đã là hai giờ chiều.

“Tôi đến lấy hộp cơm.”

Giọng cậu ta trầm xuống, ánh mắt tránh né: “Tối nay cô muốn ăn gì?”

Cái vẻ mặt ấy — chẳng khó hiểu.

Có chút chua chát, lại pha lẫn tủi thân, giống hệt con chó nhỏ ngửi thấy trên người chủ có mùi lạ, ủ rũ rủ đuôi, vẫn ngoan ngoãn đứng chờ trước cửa.

Tôi khẽ bật cười: “Tối nay ra ngoài ăn.”

“Ồ.”

Hạ Khê Dịch dường như sực nhớ ra điều gì, đáp lại uể oải, cúi đầu ủ rũ như sắp “bi thương rút lui”.

“Cậu muốn ăn gì?”

Biết rõ cậu ta đang nghĩ linh tinh, tôi không định trêu thêm kẻo lại bốc hỏa mà chạy đi như ban nãy, vội nói: “Bảo trợ lý đặt bàn đi.”

“Hả?”

Cậu ta ngẩng lên, vẻ ngơ ngác chưa kịp phản ứng: “Tôi hả?”

“Tôi nói cậu.”

“Ý cô là… tôi với cô?”

Hạ Khê Dịch chỉ tôi, rồi chỉ chính mình, đôi mắt lập tức sáng rỡ: “Hai chúng ta?”

“Ừ.”

“Vậy để tôi làm.”

Cậu ta phấn khởi ngồi phịch xuống sofa, tinh thần hồi phục tức thì: “Để tôi đặt, khỏi phiền trợ lý.”

Đúng là dễ dỗ đến buồn cười.

Nhìn cũng thấy cậu ta cực kỳ để tâm đến bữa ăn này.

Chọn quán thôi mà mất cả tiếng đồng hồ, đưa cho tôi danh sách tận mười chỗ.

Cả đời tôi chưa từng dành nhiều tâm sức cho chuyện ăn uống như thế.

Đau đầu quá, tôi tùy tiện chỉ một cái sáng sủa nhất: “Chỗ này đi.”

Hạ Khê Dịch nhìn rõ tên quán, vành tai lập tức ửng hồng: “Được.”

Đến nơi mới biết lý do.

Nhà hàng thiết kế tinh xảo, đẹp mắt, nhưng đâu đâu cũng toàn hoa hồng cùng mấy món trang trí nhỏ.

Người không mù cũng nhìn ra ngay — nhà hàng chuyên cho các cặp đôi.

Nhân viên niềm nở: “Chào mừng hai vị, khách đôi lần đầu đến quán sẽ được tặng tráng miệng tình nhân!”

“Nếu chi tiêu trên 18.888, còn có thể tham gia bốc thăm vòng tay đôi tình yêu nữa ạ!”

Hạ Khê Dịch đỏ mặt đến tận cổ, lắp bắp ghé sát tai tôi biện hộ: “Dù sao cũng chỉ là ăn cơm thôi, ăn ở đâu chẳng thế, đúng không?”

Không rõ là đang dỗ tôi, hay dỗ chính mình.

“Hơn nữa, combo đôi còn được giảm giá, tiết kiệm lắm.” Cậu ta nói tiếp.

Cũng phải — chỉ tiếc là lúc đi không biết bước đều.

Tôi sợ chỉ cần nói sai một câu, đầu cậu ta sẽ bốc khói mất, đành thuận theo: “Ừ.”

Món ăn của quán ngoài dự kiến lại rất ngon, đúng là Hạ Khê Dịch đã chọn kỹ.

“Tôi còn lưu lại cả đống quán nữa đấy!”

Cậu ta hào hứng: “Cô thích đồ chua đúng không? Mai ta có thể đi ăn cá chua cay, còn có quán đu đủ muối mới mở, nghe nói cũng ngon lắm…”

Giọng dần nhỏ lại, rồi ngượng ngùng thêm: “Tất nhiên là… nếu cô rảnh, muốn đi với tôi.”

“Được chứ.”

Tôi khẽ cười nhìn cậu ta: “Vậy mai đi.”

Hạ Khê Dịch bật ngẩng đầu, cái đuôi vô hình sau lưng gần như quẫy mạnh.

“Được!”

Có lẽ vì quá vui, Hạ Khê Dịch quên cả ngại.

Ăn xong lại kéo tôi đi dạo, miệng lẩm bẩm: “Cô suốt ngày ngồi văn phòng, không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Tôi cũng tập thể dục đều mà.” Tôi đáp.

“Thế chưa đủ đâu!”

So với một kẻ ngày nào cũng phải chạy mấy cây số mới chịu yên, quả thực tôi thua xa.

Thế là tôi để cậu ta kéo đi dọc công viên.

“Cái… cái đó…”

Đi được nửa đường, Hạ Khê Dịch khẽ ho một tiếng, ấp úng: “Trưa nay, người đó là… cô…”

“Bạn trai cũ.”

Thấy cậu ta xoắn xuýt mãi chẳng hỏi nổi, tôi nói luôn: “Cũng là đàn anh đại học, từng cùng tôi khởi nghiệp vài năm, sau chia tay vì bất đồng quan điểm.”

Chuyện này chẳng có gì phải giấu.

Đồ Thịnh trước đây không gọi là Đồ Thịnh, mà là Kim Thịnh.

Tôi mang theo một phần nhân sự và vốn ra riêng, đổi tên công ty.

Vu Thịnh cũng đổi tên bên anh ta.

“Vậy giờ thì sao?”

Hạ Khê Dịch cẩn trọng hỏi: “Cô còn thích anh ta không?”

“Hạ Khê Dịch.”

Tôi bật cười, khẽ vỗ đầu cậu ta: “Chuyện của mấy năm trước rồi.”

Ánh mắt cậu ta lập tức sáng rỡ, ngoan ngoãn cúi đầu để tôi xoa tóc, rồi thuận thế nắm lấy tay tôi, mười ngón đan chặt.

Như vừa giữ được món bảo vật, cậu ta hân hoan: “Tay cô lạnh quá, tôi sưởi cho.”

Tôi không nói gì, để mặc cậu ta nắm tay mình.

Chiếc vòng đôi trúng thưởng trong bữa ăn khẽ va vào nhau, phát ra tiếng “leng keng” giòn trong gió thu.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)