Chương 1 - Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ Tại Giảng Đường
Trong giờ học, tôi nói chuyện với nam sinh ngồi cạnh liền bị giáo sư mắng một trận.
Tôi giải thích: Em chỉ là hỏi cậu ấy một câu thôi ạ.
Giáo sư đẩy gọng kính viền vàng trên sống mũi, ánh mắt sắc lẹm: “Em Có vấn đề thì nên hỏi tôi.”
Tôi mặt không đổi sắc: “Vậy thầy có muốn đi xem phim với em tối nay không?”
“Được.”
“Hả?!”
Tiếng xôn xao xung quanh vang lên không ngớt.
Ánh mắt giáo sư nhìn tôi bắt đầu khó đoán, tự nhiên tôi thấy chột dạ.
“Tan học đến văn phòng tôi một chuyến.”
Nói xong, Ôn Tự quay lại bục giảng, tiếp tục giảng bài theo nội dung trên slide.
Tôi liếc sang anh chàng đẹp trai lúc nãy mình bắt chuyện, phát hiện cậu ta sớm đã chuồn mất tăm.
Chuông tan học vừa vang lên, tôi lề mề thu dọn đồ đạc.
Một bàn tay thon dài đã nhấc bổng túi của tôi lên.
Tôi răm rắp đi theo anh vào văn phòng. Đúng là đãi ngộ nhân tài có khác, Ôn Tự có hẳn một căn phòng làm việc riêng.
Dù anh chỉ là giáo sư tạm quyền.
Anh ngồi trên ghế, đan tay lại, ung dung nhìn tôi.
Tôi nuốt nước bọt. Ôn Tự là cơn ác mộng của tôi từ bé đến lớn.
Từ mẫu giáo đến hết cấp hai, tôi luôn sống trong cái bóng cạnh tranh với anh ta. Ngay cả trong mơ cũng thấy anh ta cầm cúp đuổi theo tôi. Mãi đến cấp ba mới chấm dứt, vì tên này được tuyển thẳng đại học.
Kẻ mãi đứng thứ hai như tôi cuối cùng cũng có ngày lên ngôi.
Tôi chưa từng nghĩ lần gặp lại Ôn Tự sẽ là trong tình huống như vậy.
Ban đầu nghe tin mở lớp học tự chọn mới, nói giáo sư là một anh đẹp trai, tôi còn hơi hào hứng. Nhưng vừa thấy mặt Ôn Tự, lập tức xì hơi.
Dù đã năm năm không gặp, tôi vẫn nhận ra anh ngay lập tức.
“Đi thôi.”
“Hả? Đi đâu?” Tôi mơ hồ hỏi lại.
“Em chẳng phải nói muốn đi xem phim sao?”
“Không phải…”
“Không đi? Vậy lúc ở lớp là em đang giỡn mặt tôi à?”
Tôi quýnh quáng cầm điện thoại: “Không phải! Em chỉ đang xem thử có phim nào hay không thôi.”
Anh ấn điện thoại tôi xuống: “Không cần, tôi mua vé rồi.”
Tôi ngồi trên ghế rạp chiếu phim mà như ngồi trên bàn chông.
Ôn Tự đưa tôi đi xem phim tình cảm là có ý gì?
Chắc chắn là đang châm chọc tôi vì dám bắt chuyện trai đẹp một cách vô vọng.
Tôi tức tối bốc cả nắm bắp rang nhét vào miệng. Được lắm Ôn Tự, lần đầu gặp lại đã định chơi khăm tôi.
Cái mầm tình cảm vừa manh nha trong lòng tôi đã bị dập tắt không thương tiếc.
Cả rạp vang vọng tiếng tôi nhai bắp rang “rốp rốp” vòng quanh 360 độ, không góc chết.
Ôn Tự đưa tay qua tôi lập tức ôm chặt thùng bắp rang, nhe răng trợn mắt: “Làm gì đấy?”
“Ngon không?”
Ôn Tự nhìn tôi, mắt ánh lên ý cười. Tôi đơ ra mấy giây, rồi lập tức quay đầu sang chỗ khác:
“Không ngon.”
“Để tôi nếm thử xem.”
Tôi nhìn bàn tay anh đưa tới, nghĩ dù sao cũng là anh bỏ tiền mua, nên tôi bốc một mẩu vụn tí tẹo đưa cho anh.
Anh kẹp lấy miếng vụn bằng ngón cái và ngón trỏ, mặt vừa bất lực vừa buồn cười: “Vẫn giống hồi trước, giữ đồ ăn ghê thật.”
Giữ đồ ăn?
Tôi nhìn theo tay Ôn Tự, ở cổ tay anh có một vết sẹo trắng mờ mờ. Mặc dù màu rất nhạt, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn thấy dấu răng mờ mờ trên đó.
Không sai, là tôi cắn đấy.
Hồi nhỏ nhà Ôn Tự có rất nhiều đồ ăn vặt, tôi dụ dỗ dì Ôn vui vẻ nên lần nào cũng xin được cả đống.
Cho đến một lần Ôn Tự về nhà, vừa thấy liền hét to không cho tôi động vào đồ của anh. Tôi nhanh tay nhét vào miệng.
Ôn Tự nhào tới đòi tôi nhả ra, tôi cắn cho một phát.
Kết quả anh phải đi tiêm ba mũi phòng dại.
Tôi lại bốc một nắm bắp rang, nhét vào miệng mình, rồi liếc nhìn Ôn Tự đầy khiêu khích.
Tôi xấu tính, tôi thích khơi lại vết thương lòng người khác.
Trên màn ảnh bắt đầu vang lên những tiếng nước khả nghi, tôi cứng đờ cả người.
Dù chưa từng ăn thịt heo nhưng ai chả thấy heo chạy?
Ôn Tự thì bình tĩnh vô cùng, tôi cũng cố gồng mình nhìn tiếp, cho đến khi hai nhân vật bắt đầu hôn nhau trong văn phòng, giấy tờ trên bàn bị quét bay hết.
Tôi… tôi không nhìn nổi nữa. Tôi cầm điện thoại lên, cố gắng giả vờ nghiêm túc: “Alo, gì cơ? Nhà rò gas á? Em về ngay!”
Tôi vội vàng rời khỏi rạp giữa chừng, Ôn Tự thì ôm lấy phần bắp rang tôi để quên.
Cục đá trong ly Coca còn chưa tan hết, ngón tay Ôn Tự đặt lên miệng ly, chỗ đó in một dấu son môi màu hồng nhạt.
Anh đưa miệng uống một ngụm theo dấu môi ấy. Ừm… đúng là có hơi ngọt.
2
Về đến ký túc xá, vừa mở cửa đã bị ánh mắt soi mói của mấy đứa bạn cùng phòng đập thẳng vào mặt.
Tôi thầm kêu không ổn.
Quả nhiên, tụi nó lập tức bao vây tôi, bắt đầu công kích dồn dập từ trên cao nhìn xuống:
“Nói thật đi, rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Giáo sư Ôn sao giống y như cái thằng thanh mai trúc mã trong điện thoại cậu vậy?”
“Tự thú thì được khoan hồng, chống đối là bị xử nặng đấy nha, Tô Duyệt!”
Có hai đứa còn hét luôn: “Uy vũ~ uy vũ~!”
Cảm ơn lời mời, nhưng hiện tại tôi thực sự muốn độn thổ. Biết vậy đã sớm đổi hình nền điện thoại rồi.
Hình nền của tôi là tấm ảnh chụp chung với Ôn Tự hồi cấp hai.
Lúc đó tôi cầm máy ảnh, hớn hở chạy đi tìm anh để chụp ảnh tốt nghiệp.
Nhưng còn chưa đến gần, tôi đã bị một đám con gái đẩy qua một bên.
Bọn họ vây quanh một cô gái, đưa cô ấy đến trước mặt Ôn Tự.
Cô gái ấy ngại ngùng chìa ra một phong thư màu hồng, giọng như muỗi kêu: “Bạn Ôn Tự… mình, mình thích cậu.”
Ôn Tự không nhận lấy, chỉ nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi không thích người kém thông minh hơn mình.”
Tôi đứng ngoài đám đông, tay thọc vào túi, siết chặt mảnh giấy…