Chương 3 - Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ Sau Ba Mươi Năm

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Nếu mẹ em không làm ở khách sạn, thì đã không bị tên cầm thú kia cưỡng… rồi sinh ra em!”

“Chồng à, nếu anh thật lòng yêu em, thì mau nghĩ cách lấy hết những thứ giá trị từ chỗ bà ta về!”

“Đó là cái giá bà ta phải trả cho mẹ em. Em nhất định sẽ đòi lại cho bằng được!”

Tôi như bị sét đánh ngang tai.

Không phải Từ Giai Nhạn luôn nói mình là trẻ mồ côi sao?

Thì ra… Bạch Vũ Như là mẹ ruột của cô ta?

Nhưng cô ta sai rồi—việc cô ta ra đời, vốn là âm mưu được tính sẵn từ phía Bạch Vũ Như!

Nghĩ đến đây, tôi nắm lấy áo khoác, lao ra khỏi nhà.

Kỷ niệm ba mươi năm của bọn họ—sao tôi có thể không góp mặt được?

Tôi gọi xe, lặng lẽ bám theo họ.

Chiếc xe chạy xuyên qua nửa thành phố, cuối cùng dừng lại trước cổng một khu chung cư cao cấp.

Vừa xuống xe, tôi đã nhìn thấy người chồng “đang đi công tác xa” của mình—Chu Thành Xuyên—đang ôm lấy Bạch Vũ Như đứng đợi ngoài cổng.

Tôi siết chặt điện thoại, gọi cho anh ta.

Anh ta nhìn màn hình, nhíu mày, nhưng rồi cũng bước sang một bên để nghe máy:

“Vợ à? Có chuyện gì thế?”

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh: “Không có gì, chỉ muốn hỏi anh đang làm gì thôi.”

Anh ta cười: “Tất nhiên là làm việc rồi. Em nghỉ hưu rồi, anh mà không cố gắng thì sau này em với Tử Phương sống sao?”

Phải rồi… Trước hôm nay, tôi thật sự từng cảm thấy áy náy.

Tự trách bản thân nghỉ hưu sớm, để mọi gánh nặng dồn lên vai Chu Thành Xuyên.

Hôm trúng số một trăm triệu, người đầu tiên tôi gọi là anh ta.

Nhưng khi ấy, anh nói đang tiếp khách, thở hổn hển như đang rất bận rộn.

Tôi nghĩ thôi để anh về rồi nói sau, muốn cho anh một bất ngờ.

Giờ nghĩ lại—đêm khuya như vậy, tiếp khách cái gì?

Chắc là đang cùng Bạch Vũ Như thôi.

Tôi còn chưa kịp hỏi thêm, anh ta đã vội cúp máy: “Thôi không nói nữa, anh đang bận.”

Cúp máy xong, anh ôm mấy người kia cùng nhau bước vào thang máy.

Chung cư này toàn là căn hộ lớn, một tầng một nhà, muốn tìm nhà của Bạch Vũ Như cũng không khó.

Tôi đứng yên trước cửa, lắng nghe những âm thanh bên trong.

Chỉ nghe thấy giọng Tử Phương tấm tắc khen ngợi: “Mẹ Như Như đúng là có gu thật, căn nhà này trang trí đẹp quá, không giống mẹ con, quê mùa thấy rõ.”

Bạch Vũ Như cười dịu dàng: “Tất cả là do bố con tự tay thiết kế đấy.”

“Năm đó, khi anh ấy mua căn hộ này trả thẳng một lần, chị còn hoảng hồn.”

“Đây là khu nhà đắt nhất Giang Thành đấy, một mét vuông tám chục triệu, riêng tiền đặt cọc thôi cũng đã năm trăm triệu rồi.”

Tay tôi nắm chặt điện thoại mà run lên.

Tôi chợt nhớ đến năm năm trước, khi Chu Thành Xuyên về nhà với vẻ mặt u ám, nói công ty gặp khủng hoảng vốn, cần gấp năm trăm triệu để xoay xở.

Tôi không hề do dự, bán đi một phần đồ hồi môn, lại gom hết tiền tiết kiệm của mình đưa cho anh ta.

Khi ấy, anh ta ôm tôi, mắt đỏ hoe: “Bắc Ninh, cảm ơn em. Đợi công ty vượt qua khó khăn, anh nhất định sẽ bù đắp cho em gấp đôi.”

Tôi còn an ủi lại: “Chúng ta là vợ chồng mà, chuyện của anh cũng là chuyện của em.”

Cho đến hôm nay tôi mới biết—năm trăm triệu đó, không phải để cứu công ty, mà là để mua nhà cho Bạch Vũ Như.

Mua một căn nhà thuộc về họ.

Giọng Chu Tử Phương lại vang lên: “Năm trăm triệu thì có gì đâu. Chỉ cần con với Nhạn Nhạn sống tốt thì con và ba cũng hài lòng rồi.”

Bạch Vũ Như mỉm cười tiếp lời: “Căn nhà này sau này cũng để lại cho con và Nhạn Nhạn thôi, mẹ không để tâm.”

Chu Tử Phương hừ lạnh: “Vẫn là mẹ Như Như tốt nhất, không như người ở nhà kia, keo kiệt thấy sợ. Kêu lấy cái vòng vàng ra thôi cũng không chịu!”

“Chả trách ba không muốn về nhà với bà ta!”

Điều khiến tôi không ngờ là Chu Thành Xuyên lại lạnh giọng quát con: “Tử Phương, đó là mẹ con, sao con lại nói vậy!”

Sau đó, anh ta thở dài: “Bắc Ninh tuy cố chấp thật, nhưng bao năm qua cô ấy đã quán xuyến chuyện nhà, dù không có công cũng có lao.”

“Chuyện hôm nay, tuyệt đối không được nói trước mặt cô ấy, biết chưa?”

“Nhiều năm như vậy rồi, làm khổ Như Như quá.”

Tôi tựa vào tường, chỉ cảm thấy ngực mình như bị đá đè.

Thì ra… anh biết những gì tôi đã làm cho anh sao?

Vậy sao có thể giấu tôi, ngoại tình suốt ba mươi năm?

Một lát sau, Bạch Vũ Như khẽ cười: “Tôi không sao. Được ở bên anh là tôi mãn nguyện rồi.”

“Bắc Ninh… cô ấy đúng là từng giúp tôi nhiều, dù sau này mọi thứ đều lấy lại hết.”

“Nhưng cũng bình thường thôi, tính cô ấy là vậy, chỉ tốt với những người cô ấy thấy có lợi.”

Từ Giai Nhạn bức xúc: “Mẹ, là do mẹ quá hiền! Năm đó nếu không phải bà ta kích động cả trường cô lập mẹ, thì sao mẹ lại bị cái thứ cầm thú kia…”

Bạch Vũ Như cắt lời cô ta: “Thôi Nhạn Nhạn, chuyện qua rồi.”

Chu Thành Xuyên nắm tay cô ta: “Năm đó nếu anh phát hiện ra sớm hơn hoàn cảnh của em, anh đã không để em chịu đựng một mình.”

“May mà giờ đây Tử Phương cưới được Nhạn Nhạn, chúng ta thật sự trở thành một gia đình.”

Gia đình?

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)