Chương 6 - Cuộc Đời Vừa Khéo Đến Kỳ Lạ
Đọc từ đầu:
______________
Tạ Thừa Chu đưa ta về tận cửa phủ.
Ngay lúc ta định đóng cửa, hắn bỗng vươn tay, mạnh mẽ phản chốt then gỗ.
Hai tay ta bị hắn nắm chặt, người hắn áp sát, hơi thở nóng rực phả thẳng lên mặt, bao trùm lấy từng tấc da thịt ta.
Khoảnh khắc sau, đôi môi nóng ấm của hắn phủ xuống.
Ta vùng vẫy không thoát — sức hắn mạnh hơn ta quá nhiều.
Tim ta như có pháo nổ, đập thình thịch, rối loạn đến độ chẳng biết bản thân đang sợ, đang kinh ngạc, hay là… đang vui mừng.
Trong lòng như có chú nai con nhảy nhót loạn xạ.
Nai con nhảy tới đâu không rõ, chỉ biết khi ngẩng lên đã đối diện với ánh mắt hắn — ánh mắt ấy dịu dàng sâu lắng, mang theo niềm vui rạng rỡ không thể che giấu.
Một lúc sau, hắn mới buông ta ra.
Mũi kề sát mũi, hắn nhẹ giọng nói:
“A Oản, ta thích nàng.”
Lần đầu tiên… hắn nói với ta những lời này.
Ta ngây người, nhìn hắn mà chẳng biết nên đáp ra sao.
Ánh mắt lúng túng đảo trái đảo phải, hắn vẫn không rời đi, đứng rất gần, đến mức ta cảm nhận được nhịp thở dồn dập nơi lồng ngực hắn.
Hắn nói rất nhiều.
Hắn bảo, hắn thích ta, từ nhỏ đã thích.
Chúng ta là thanh mai trúc mã, nên phải bên nhau cả đời.
Ta chần chừ hỏi:
“Vậy còn Ôn Linh? Chàng không còn yêu nàng ấy sao?”
Nghe ta hỏi, hắn liền vươn tay khẽ gõ nhẹ lên chóp mũi ta:
“Ngốc tử! Lại nghĩ lung tung rồi.”
“Ta đến phủ Thái sư là để bàn công việc. Còn Ôn tiểu thư, nàng ấy từng nói ta giống một cố nhân.”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ hỏi:
“Nghĩa là… nàng ấy thích chàng?”
Hắn thản nhiên đáp:
“Không, nàng ấy không thích ta, ta cũng không thích nàng ấy.”
Sau đó hắn lại giải thích rất nhiều điều.
Hắn cứ ngỡ ta đã hiểu lòng hắn từ lâu, cho đến khi Đỗ Nguyên Cảnh nói muốn cưới ta.
Hắn không muốn ngăn cản, nghĩ rằng nên để ta theo đuổi người mình thích.
Thế nhưng… hắn lại tận mắt chứng kiến có kẻ đẩy ta xuống hồ sâu.
Tạ Thừa Chu siết tay:
“Đỗ Nguyên Cảnh bảo vệ không được nàng, ta không muốn buông tay để nàng đến với người khác nữa.”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt kiên định:
“A Oản, đợi xuân sang, chúng ta thành thân được không?”
Ta vẫn còn ngơ ngẩn vì nụ hôn lúc nãy.
Nhưng bản năng thôi thúc ta lấy hết can đảm, ngước mắt nhìn hắn đầy kỳ vọng, sau đó chủ động ghé sát, hôn lên môi hắn.
Hai tay ta quấn lấy cổ hắn.
Hắn ôm ta siết chặt, cả người như tràn đầy hạnh phúc.
Cho đến khi đêm khuya, phụ thân ta từ phủ Thái sư uống say trở về, chạy ra sân múa quyền, miệng còn lẩm bẩm nói mớ.
Tạ Thừa Chu lúc này mới lưu luyến buông tay.
Từ đó về sau, ta bắt đầu đếm ngược từng ngày chờ đến mùa xuân.
Kinh thành vào đông, tuyết rơi dày phủ trắng mái ngói.
Nhưng bên ngoài thì… rét mướt đến cắt da cắt thịt.
Nghe tin Tuy Châu có tuyết tai, dân chúng chết rét, đói khát triền miên, triều đình lập tức cử Tạ Thừa Chu đi cứu tế.
Kinh thành đã lạnh đến thấu xương, Tuy Châu nơi ấy còn khắc nghiệt hơn nhiều.
Mỗi mươi hôm, hắn đều cho người gửi thư về báo bình an, đồng thời xin chỉ thánh thượng để tiếp viện lương thảo, than củi.
Nhưng rồi một ngày nọ, thư từ đột nhiên gián đoạn.
Không chỉ ta không nhận được tin, mà triều đình cũng không còn thư tấu nào từ hắn gửi về.
Tạ Thừa Chu tựa như con diều đứt dây, bặt vô âm tín.
Lòng ta như lửa đốt, thấp thỏm không yên.
Chờ đến khi tuyết trong kinh thành tan đi phần nào, ta liền dẫn theo hai tiểu đồng, tự mình chuẩn bị xe ngựa, một đường thẳng đến Tuy Châu tìm người.
Phụ thân ngăn không nổi ta, đành phải điều mấy tâm phúc thân tín đi theo hộ tống.
Miệng thì vừa than “nữ nhi lớn không thể giữ lâu trong nhà”, vừa căn dặn ta:
“Mau mau đem Tạ Thừa Chu cưới về, sớm ngày định tâm.”
Xem ra, phụ thân ta… quả thực rất ưng ý vị hiền tế này.
Ta phấn khởi lên đường, suốt ba ngày ba đêm rong ruổi, đến nỗi làm ngựa cũng kiệt sức mà gục ngã.
Tuyết ở Tuy Châu chưa từng dứt, lạnh hơn kinh thành gấp bội.
Lúc chúng ta đến nửa đường, ngựa đã không đi nổi nữa, lương khô cũng chẳng còn đem theo được bao nhiêu.
Chúng ta cứ thế lết bộ, bước đi trong tuyết, cho đến khi thấy được địa giới của Tuy Châu.
Nhưng thân ta cũng chẳng khác gì con ngựa — đổ gục trong tuyết, bất tỉnh.
Khi ta tỉnh lại, người đầu tiên ta nhìn thấy chính là Tạ Thừa Chu.
Ta bật khóc thành tiếng:
“Ta còn tưởng… còn tưởng ngươi chết rồi…”
Hắn bất đắc dĩ bật cười:
“A Oản, ngươi định sớm làm quả phụ đấy à?”
Hắn kể, lúc hắn đến một thôn làng phát lương phát than, tình cờ trông thấy ta ngã gục bên đường.
May mà ta vốn ưa mặc y phục màu đỏ, nổi bật giữa nền tuyết trắng, bằng không thì sớm đã chết cóng nơi ấy rồi.
Việc cứu tế ở Tuy Châu bận bù đầu, hắn không kịp gửi thư về.