Chương 1 - Cuộc Đời Thứ Hai Của Tôi Tại Nhà Họ Thẩm

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

1

Nhà họ Thẩm có hai cô con dâu nuôi từ nhỏ.

Một người là tôi, một người là Tống Thư Dao.

Năm Thẩm Mặc Ngôn tròn hai mươi lăm tuổi, Tống Thư Dao gặp tai nạn xe và qua đời, còn tôi thì trở thành con dâu chính thức của nhà họ Thẩm.

Sau khi kết hôn, tôi và chồng luôn kính trọng nhau, hòa thuận êm ấm.

Vì anh ấy và vì gia tộc nhà họ Thẩm, tôi đã dốc hết tâm sức, không giữ lại điều gì.

Tôi từng nghĩ, cuộc đời này cứ thế bình yên hạnh phúc mà trôi qua.

Nhưng tôi không ngờ rằng, đến tuổi xế chiều, chồng tôi lại đột nhiên đề nghị chuyển tro cốt của Tống Thư Dao vào từ đường nhà họ Thẩm, thay thế chính vị trí vốn thuộc về tôi.

Tôi giận dữ đến cực điểm.

Tôi đã khóc, đã nổi giận, thậm chí mắng mỏ anh ta.

Thế nhưng, anh ta vẫn một mực cứng rắn.

Để tôi chết tâm, anh ta còn thừa nhận: di chúc đã lập xong từ lâu.

Sau khi anh ta chết, tôi sẽ phải tay trắng rời khỏi nhà họ Thẩm.

Khi tôi biết được ba đứa con trai và tất cả cháu chắt đều đứng về phía anh ta…

Tôi tức đến mức hộc máu, ngã gục ngay trước mặt chồng.

Mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình đã quay lại ngày mà nhà họ Thẩm chọn con dâu.

Thẩm lão gia đứng uy nghiêm trên cao, vẻ mặt nghiêm túc.

“Mặc Ngôn, con cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc nên đưa ra quyết định rồi.”

“Chọn đi, con muốn ai làm vợ?”

Thẩm phu nhân nở nụ cười hiền hậu: “Mẹ đoán chắc con sẽ chọn Nam Kiều, từ nhỏ đến lớn con cứ bám riết lấy con bé.”

Dù là dung mạo hay tài trí, tôi đều vượt xa Tống Thư Dao.

Tất cả người trong nhà họ Thẩm đều biết, tôi vốn đã là ứng cử viên con dâu gần như được định sẵn.

Nhưng ở kiếp này, Thẩm Mặc Ngôn lại lạnh lùng nhìn tôi.

Trong đáy mắt anh ta, là sự chán ghét và oán hận sâu đậm.

Tôi chợt hiểu ra: thì ra anh ta cũng trọng sinh rồi.

Nếu anh luôn canh cánh trong lòng hình bóng của Tống Thư Dao…

Vậy thì tôi sẽ tác thành cho các người.

Tôi chủ động đứng lên, lên tiếng:

“Bác Thẩm.”

“Nam Kiều tự biết bản thân học hành nông cạn, dung mạo tầm thường, không xứng với Mặc Ngôn.”

“Vì vậy, cháu xin rút lui.”

Thẩm Mặc Ngôn rõ ràng sững người trong thoáng chốc.

Trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, rồi nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng.

Anh ta không nói gì, xoay người bỏ đi khỏi đại sảnh.

Tôi biết rất rõ anh ta định làm gì.

Thời điểm này, Tống Thư Dao vẫn chưa gặp tai nạn.

Mọi thứ… vẫn còn kịp.

Tôi đứng nguyên tại chỗ, khóe môi khẽ cong lên, là một nụ cười đắng chát.

Hóa ra, mấy chục năm vợ chồng ân ái ở kiếp trước… chỉ là mộng ảo phù hoa.

“Nam Kiều, vừa nãy cháu nói gì?”

Giọng Thẩm lão gia vang lên từ trên cao.

Tôi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt ông.

Người từng xem tôi như con ruột, giờ đây gương mặt đầy bối rối.

Tôi hít sâu một hơi, giọng điệu bình tĩnh đến chính tôi cũng cảm thấy xa lạ:

“Bác Thẩm, nếu Mặc Ngôn đã có người trong lòng, cháu xin rút lui khỏi lễ chọn dâu.”

Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân đưa mắt nhìn nhau.

Nhưng nhớ lại dáng vẻ dứt khoát của con trai mình lúc nãy, họ cũng chẳng biết nói gì để an ủi tôi.

Tôi lặng lẽ quay về phòng thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.

Hôm sau, vừa mở mạng xã hội, toàn bộ màn hình đều là tin tức công khai tình cảm giữa Thẩm Mặc Ngôn và Tống Thư Dao.

Trong ảnh, Tống Thư Dao nép vào lòng Thẩm Mặc Ngôn, nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng đầu xuân.

Thẩm Mặc Ngôn ôm chặt eo cô ấy, trong mắt tràn đầy dịu dàng và si mê.

Tôi mặt không cảm xúc lướt qua những tin tức đó.

Đến trưa, tầng dưới truyền đến tiếng ồn ào.

Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Thẩm Mặc Ngôn khoác tay Tống Thư Dao, vẻ thân mật, hiên ngang bước vào cổng nhà họ Thẩm.

Chưa bao lâu, từ phía thư phòng đã vang lên tiếng tranh cãi dữ dội.

Giọng Thẩm Mặc Ngôn sắc bén:

“Bố! Con đã nói rồi, người con chọn là Thư Dao!”

“Vậy thì bây giờ Nam Kiều lấy tư cách gì để làm trưởng bộ phận thiết kế?”

Thẩm lão gia kiên nhẫn giải thích:

“Mặc Ngôn, mảng trang sức vốn là do Nam Kiều phụ trách, đột ngột thay người sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu của công ty.”

2

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)