Chương 2 - Cuộc Đời Thứ Hai Của Tôi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thôi Ninh Khê cúi nhẹ người, nắm cằm tôi, nâng lên. Giọng cô ta dịu dàng mà tàn nhẫn:

“Lục Địch, nếu con muốn ta có lòng thương như một người mẹ, thì phải quên hẳn Tôn Mẫn. Ngoan nào, vượt qua bài kiểm tra này, con sẽ được mang họ Thôi.”

Tôi không trả lời, mà theo bản năng — cắn thật mạnh vào cổ tay cô ta!

Lục Phong Thành hoảng hốt quỳ xuống, bóp miệng tôi:

“Lục Địch! Con là con sói hoang à?! Mau buông ra!”

Thôi Ninh Khê vẫn điềm tĩnh, khóe môi nhếch lên:

“Lục Địch, dù con có cắn đứt tay ta, thì một trăm sáu mươi phút nữa, cá sấu vẫn sẽ xuất hiện ngay sau lưng con.”

Câu nói ấy khiến tôi bừng tỉnh — tôi còn chưa đủ sức để chống lại số phận.

Tôi buông tay ra, bơi về phía chiếc lồng sắt, cố nén sợ hãi, chăm chú quan sát con cá sấu đang ẩn mình trong làn nước đục và xung quanh cái hồ kín như bẫy.

Tôi phải sống.

Ba ngày, tôi giằng co với con quái vật đó — vừa mưu mẹo vừa cắn răng chịu đựng.

Đến khi Thôi Ninh Khê giết chết con cá sấu, tôi chưa kịp thở, cô ta lại ném tôi vào lồng chó, bắt tôi ăn thịt sống.

Sự thuần hóa của cô ta — chưa từng có điểm dừng.

Lớn lên, tôi dần trở thành “đứa con hoàn hảo” mà cô ta muốn.

Bên ngoài, khi cần tôi xuất hiện để chống đỡ thể diện, cô ta luôn dịu dàng, luôn đóng vai người mẹ nhân từ.

Nhưng chỉ cần tôi biểu hiện không đạt, không đúng ý cô ta, những hình phạt, tra tấn, nhục nhã sẽ lập tức ập đến.

Vì vậy, dù tôi được ca tụng là “thiên tài toàn năng”, tâm hồn tôi đã méo mó, vặn vẹo.

Nếu Lục Sinh không giết tôi ở kiếp trước, thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ kéo Thôi Ninh Khê chết cùng.

Mà nay tôi đã trọng sinh, tất nhiên sẽ để Lục Sinh được như ý — để cô ta thỏa mãn giấc mộng làm con chó trung thành của Thôi Ninh Khê.

Còn tôi, tôi sẽ ở lại bên mẹ, để chữa lành chính mình.

3

Lục Sinh sợ bỏ lỡ cơ hội trọng sinh để đổi mệnh, liền ôm chặt lấy chân Lục Phong Thành, gật đầu lia lịa:

“Ba! Con muốn đi với ba! Con muốn ở bên ba, chăm sóc ba!”

Lục Phong Thành khựng lại, vẻ do dự hiện rõ trên mặt.

Đúng lúc ấy, mẹ quỳ một chân xuống, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi:

“Tiểu Địch, còn con thì sao? Con muốn đi với mẹ, hay với ba?”

Tôi không cần suy nghĩ:

“Con chọn mẹ.”

Mẹ tuy thương Lục Sinh, nhưng cũng không nỡ khiến tôi tổn thương.

Khi thấy tôi kiên định lựa chọn bà, đôi mắt mẹ ươn ướt, xúc động vô cùng.

Bà ôm chầm lấy tôi, giọng trầm mà chắc:

“Tiểu Địch, mẹ hứa sẽ để con lớn lên thật khỏe mạnh và hạnh phúc.”

Tôi cũng lấy hết can đảm đáp lại:

“Con sẽ mãi mãi ở bên mẹ.”

Kiếp trước, mẹ đã dồn hết tình thương cho Lục Sinh, nhưng cô ta không biết trân trọng.

Kiếp này, tôi nhất định sẽ biết trân quý.

Đúng lúc đó, Lục Phong Thành đột nhiên quát lớn:

“Tôn Mẫn! Tôi còn chưa đồng ý, cô dựa vào cái gì mà tự ý mang Lục Địch đi?!”

Mẹ chẳng thèm đáp lại, chỉ dịu dàng dỗ tôi:

“Tiểu Địch, con dẫn Lục Sinh lên phòng, thu dọn đồ của hai đứa nhé.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó, tôi bước đến gần Lục Sinh, nắm tay cô ta, cố gắng bắt chước giọng trẻ con bảy tuổi:

“Tiểu Sinh, đi với chị nào.”

Trên khuôn mặt non nớt sáu tuổi của cô ta, thoáng qua một nét dữ tợn không hợp tuổi.

Cô ta nghĩ mình giấu kín lắm, khẽ gật đầu, giả vờ ngoan ngoãn.

Tôi giấu đi nỗi hận, vừa dắt tay cô ta lên cầu thang, vừa thầm tính đường thoát thân.

Chưa đi được mấy bước, cô ta bất ngờ đẩy mạnh tôi một cái.

Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, tôi nảy ra một ý — liền thuận theo lực đẩy ấy mà ngã ngược ra sau, cố tình để trán đập mạnh vào cạnh lan can nhọn hoắt.

Đáng tiếc, thân thể bảy tuổi của tôi còn yếu, không chịu nổi cú va chạm ấy.

Cơn đau lan khắp người, khiến tôi bật khóc nức nở.

Lục Sinh lập tức chạy lại, vờ như hoảng hốt, nước mắt giả lăn dài:

“Chị ơi! Sao chị lại ngã thế này! Hu hu… em sợ quá…”

Mẹ phản ứng rất nhanh, lập tức gọi cấp cứu 120.

Còn Lục Phong Thành thì gào lên giận dữ:

“Lục Địch! Sao con lại ngã đến thế hả?! Nhỡ để lại sẹo thì sao?!”

Thôi Ninh Khê là kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ cực đoan.

Cô ta xem con nuôi như một tác phẩm trưng bày cho thiên hạ, tuyệt đối không cho phép có dù chỉ một vết sẹo.

Nhìn thấy Lục Phong Thành đang cuống cuồng nhảy dựng, tôi biết — mình đã thành công thoát khỏi một kiếp nạn.

4

Mẹ giận dữ quát thẳng vào mặt Lục Phong Thành:

“Lục Phong Thành, anh quát cái gì mà quát! Cút đi! Tiểu Địch đi với tôi, anh không được phép sai khiến hay lên giọng với con bé nữa!”

Lục Phong Thành không dám lộ rõ tính toán trong lòng, sợ đến Lục Sinh cũng bị mất luôn.

Ông ta chỉ có thể kéo dài thời gian:

“Dù sao Lục Địch cũng bị thương rồi, chữa cho con xong đã. Chuyện chia con, đợi khi nào con bé xuất viện rồi tính.”

Mẹ lo cho vết thương của tôi, chẳng muốn tranh cãi thêm:

“Được.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)