Chương 4 - Cuộc Đời Thứ Hai của Tôi

5

Nghe tôi trả lời chắc nịch, Hạo Hạo lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Còn bên kia, Hạ Hoa và Lương Thu Nguyệt thì bắt đầu cuống lên.

Hạ Hoa chỉ tay vào tôi, lớn tiếng: “Ngô Ngọc Lan, cô đừng có ăn nói bậy bạ! Tôi nói cho cô biết, Hạo Hạo là con ruột của tôi và Thu Nguyệt.”

Tôi bật cười khẩy: “Thật sao? Anh nói sao thì là vậy à? Trên đời có chuyện tiện nghi như thế à?”

“Đúng là như vậy! Nói cho cô biết sự thật, năm đó lúc cô sinh con, Thu Nguyệt cũng sinh.

Tôi đã lén tráo con của hai người. Nên Hạo Hạo chính là con của tôi và Thu Nguyệt, không sai đâu.”

Lời vừa dứt, đám người dân vây quanh đã bắt đầu xôn xao cả lên.

Tôi nhìn chằm chằm vào Hạ Hoa, hỏi từng chữ một: “Anh nói anh tráo con tôi? Vậy tôi muốn biết, đứa con còn lại… đang ở đâu?”

Hạ Hoa tránh ánh mắt của tôi, lấp bấp: “Đứa đó… đứa đó sau khi tôi bế đi thì để lại bên vệ đường… chắc… chắc là bị chết cóng rồi…”

Vừa dứt lời, Triệu Kim Thoa bất ngờ đứng bật dậy, giáng thẳng một cái tát vào mặt Hạ Hoa.

Đám đông đang xem náo nhiệt lập tức sửng sốt, bàn tán ầm ĩ khắp nơi.

“Lúc vợ sinh mà dám tráo con? Sao có thể ác độc và vô liêm sỉ đến vậy chứ?”

“Đúng rồi, cho dù thế nào thì Ngô Ngọc Lan cũng sinh con cho hắn mà? Sao hắn nỡ vứt con ruột của mình ra đường mặc cho chết lạnh?”

“Hổ dữ còn không ăn thịt con! Tên Hạ Hoa này còn độc hơn cả hổ dữ nữa!”

Nghe những lời xì xào chửi rủa từ khắp nơi, mặt Hạ Hoa sầm lại, nghiến răng biện minh:

“Hồi đó tôi đâu có tự nguyện cưới Ngô Ngọc Lan đâu.

Trong lòng tôi luôn yêu Thu Nguyệt. Sau này khi chồng cô ấy mất, tôi mới được ở bên cô ấy. Bọn tôi cũng là bất đắc dĩ thôi mà!”

Lương Thu Nguyệt cũng phụ họa theo: “Đúng thế, bọn tôi thật sự yêu nhau. Tình cảnh lúc đó, chúng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.”

“Tình cảnh bất đắc dĩ mà lại để người khác nuôi con thay? Các người tính toán cũng giỏi thật đấy!”

Tôi lạnh lùng nói, không chút nể mặt.

Hạo Hạo phía sau siết chặt tay tôi, giọng đầy kiên định:

“Mẹ, bất kể thế nào, con chỉ nhận mẹ là mẹ ruột của con. Những người khác, con không cần biết.”

6

Nghe Hạo Hạo nói vậy, Hạ Hoa và Lương Thu Nguyệt tức điên lên.

Hạ Hoa giận dữ chất vấn: “Tao là cha mày, tại sao mày lại không nhận?”

“Có ơn sinh nhưng không có ơn dưỡng, loại người cầm thú như ông không xứng làm cha tôi.”

Nghe Hạo Hạo chửi mình và Lương Thu Nguyệt không bằng súc vật, cả hai tức đến mức mặt mày đỏ bừng.

Nhưng bọn họ không dám làm gì Hạo Hạo, bởi mục đích lần này quay về là nhắm vào danh hiệu thủ khoa của con.

Họ muốn dựa vào Hạo Hạo để bòn rút, hút máu con cả đời.

Không dám chọc vào Hạo Hạo, Hạ Hoa liền trút giận sang tôi.

“Ngô Ngọc Lan, cô còn đứng đây làm gì? Cô chỉ là người ngoài, đây đâu phải chuyện của cô! Tôi ra lệnh cho cô, cút ngay khỏi nhà tôi, nhường chỗ cho tôi và Thu Nguyệt!”

Tôi bật cười khinh miệt: “Muốn tôi đi à? Dựa vào anh? Anh xứng sao?”

“Tại sao tôi lại không xứng? Năm xưa tôi và cô đâu có đăng ký kết hôn, căn bản chẳng phải vợ chồng hợp pháp! Đã vậy thì cô có lý do gì ở lại nhà tôi?”

Tôi chưa kịp đáp lời thì bên kia, Triệu Kim Thoa giận dữ lao tới, tát cho Hạ Hoa một cái như trời giáng.

Hạ Hoa ngớ người: “Mẹ, sao mẹ lại đánh con? Chẳng lẽ con nói sai sao?”

Mặt Triệu Kim Thoa tái mét: “Câm miệng! Câm miệng ngay cho tôi!”

Nhưng Hạ Hoa nào chịu dừng:

“Bà con hàng xóm đến đây đều có thể làm chứng! Tôi và Ngô Ngọc Lan chưa từng là vợ chồng! Người tôi thật sự yêu và cưới là Lương Thu Nguyệt, bọn tôi đã đăng ký kết hôn ngoài kia rồi!

Giờ tôi quay về, Ngô Ngọc Lan không còn lý do gì để ở lại nhà tôi nữa! Cô ta nên dọn đi ngay lập tức!”

Hạ Hoa nói xong, tưởng mọi người trong làng sẽ đồng loạt đứng về phía mình.

Nhưng trái với mong đợi, tất cả đều nhìn anh ta như đang nhìn một kẻ điên.

Hạ Hoa nhận ra có gì đó không ổn.

Anh ta nghĩ chắc vì lâu rồi không quay về, nên người trong làng thấy lạ, không đứng về phía anh ta.

Đã không ai lên tiếng giúp, vậy thì anh ta tự ra tay.

Hạ Hoa mặt mày dữ tợn lao về phía tôi:

“Ngô Ngọc Lan, cô biết rõ rồi mà còn ở đây làm gì? Cút ngay! Mau nhường chỗ cho tôi và Thu Nguyệt!”

Tay anh ta vừa vươn tới chưa kịp chạm vào người tôi, đã bị một lực mạnh đẩy bật ra.

Hạ Hoa loạng choạng ngã sóng soài xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt, miệng không ngừng chửi rủa nhìn người vừa ra tay.

Khi nhìn rõ mặt người đó, Hạ Hoa kinh hoàng trợn tròn mắt: “Là… là cậu?”

7

Trong bộ quân phục màu xanh lá, Hạ Quân vẻ mặt phừng phừng tức giận, bụi đường chưa kịp phủi đã lập tức chắn phía trước tôi và Hạo Hạo.

Ánh mắt anh lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Hạ Hoa đang nằm dưới đất.

Môi anh mím chặt thành một đường, rõ ràng đang cực kỳ khó chịu.