Chương 7 - Cuộc Đời Thay Đổi Của Tô Vãn
cô ta nằm trên chiếc giường gỗ mục ở góc phòng, đắp tấm chăn ẩm mốc, hình dạng chẳng còn giống con người.
Thấy tôi, trong đôi mắt đục ngầu ấy bừng lên tia hận thù mãnh liệt.
cô ta cố mở miệng chửi, nhưng miệng đã thối rữa, chỉ phát ra vài tiếng “khò khè” khàn đặc.
Tôi nhìn cô ta, bình thản không chút dao động.
Đáng thương ư?
Có lẽ là vậy.
Nhưng tất cả những gì xảy ra hôm nay đều là cái giá cô ta phải trả.
Nếu cô ta không độc ác đến vậy, không hết lần này đến lần khác muốn giết tôi, có lẽ kết cục đã không bi thảm thế này.
Mẹ tôi khẽ kéo tay tôi:
“Vãn Vãn, mình đi thôi.”
Tôi gật đầu, theo bà bước ra khỏi trại cứu tế.
Bên ngoài, ánh nắng chan hòa, ấm áp phủ khắp người.
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác như cả thế giới quanh mình vừa được thanh tẩy.
9.
Chuyện của nhà họ Giang cuối cùng cũng khép lại hoàn toàn.
Tiệm nhỏ của gia đình tôi dần trở lại nhịp sống yên bình như trước.
Cha mẹ tôi vẫn ngày ngày bận rộn với những người giấy, ngựa giấy — đón tiễn những “vị khách” đặc biệt từ hai thế giới.
Còn tôi, cũng dần quen với cuộc sống ở đây.
Tôi bắt đầu học cha cách làm người giấy, học mẹ cách nhận biết bùa chú và vật liệu.
Tôi phát hiện mình có năng khiếu đặc biệt trong việc này.
Cha nói, đó là thứ đã khắc trong huyết mạch, không thể mất đi.
Tôi từng hỏi cha, rốt cuộc nhà ta có nguồn gốc như thế nào.
Cha bảo, tổ tiên họ Tô từng là “Ty Âm Quan” của hoàng thất thời xưa — chuyên xử lý những việc bí mật, những chuyện không sạch sẽ trong hoàng cung.
Người giấy chỉ là phương tiện để chúng tôi giao tiếp với “thế giới bên kia”.
Chúng tôi không phải thần, cũng chẳng phải ma — mà là “người dẫn đường”, đứng giữa âm và dương.
Nhiệm vụ của chúng tôi là giữ cân bằng giữa hai giới, dẫn dắt linh hồn, trừng phạt kẻ ác.
“Còn nhà họ Giang thì sao?” tôi hỏi.
“Nhà họ Giang vay mượn vận khí, phá vỡ cấm kỵ giữa âm dương, đáng bị trừng phạt. Chúng ta chỉ khiến họ trả lại thứ vốn không thuộc về mình thôi.” Cha điềm đạm nói.
Tôi gật đầu, nửa hiểu nửa không.
Một ngày nọ, tiệm đón một vị khách rất đặc biệt.
Đó là một người đàn ông trẻ, mặc vest đen, khuôn mặt lạnh lùng nhưng rất đẹp, chỉ là sắc mặt trắng bệch quá mức.
Anh ta không nói gì, chỉ đưa cho tôi một mảnh giấy.
Trên đó viết tám chữ bằng nét bút thanh tú: “Tam hồn thất phách, hoàn bích quy Triệu.”
Cha tôi nhận lấy, nhìn anh ta một cái rồi gật đầu:
“Ba ngày sau quay lại lấy.”
Người đàn ông rời đi.
Tôi tò mò hỏi cha:
“Ba, ý đó là gì? Anh ta mất hồn thật sao?”
Cha chỉ mỉm cười, không trả lời, bắt đầu làm một con người giấy — giống hệt tôi.
Ba ngày sau, người đàn ông ấy quay lại.
Cha đưa cho anh ta con người giấy, rồi nói với tôi:
“Vãn Vãn, cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên giữa trán nó.”
Tôi tuy không hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Khi giọt máu rơi xuống, con người giấy lập tức hóa thành luồng sáng vàng, lao thẳng vào người đàn ông.
Gương mặt nhợt nhạt của anh ta nhanh chóng hồng hào trở lại.
Anh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, rồi cúi người thật sâu:
“Cảm ơn cô.”
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Tôi sững sờ:
“Ba, chuyện này là sao vậy?”
Cha tôi lúc đó mới nói thật:
“Năm đó, con bị bế nhầm đi không chỉ để làm ‘thế thân’ cho Giang Noãn. Nhà họ Giang muốn thế thân đó càng thật, càng đủ để gánh hết tai họa, nên đã nhờ người dùng tà thuật, rút một hồn một phách của con, phong ấn trong người Giang Noãn.
Cũng vì thế mà suốt mười tám năm sống ở nhà họ Giang, con luôn ốm yếu, làm gì cũng gặp xui xẻo.