Chương 8 - Cuộc Đời Thật Của Một Thiên Kim Nhặt Rác
“Phúc Bảo à, tỉnh lại đi… Em muốn gì, anh đều cho em hết… Anh xin em đấy…”
Giang Khải mắt đỏ hoe, cười chua chát:
“Nửa tháng trước, cô ấy chỉ cần tám trăm nghìn tệ để phẫu thuật và một nguồn hiến thận.”
“Nhưng bây giờ, cô ấy chẳng cần nữa. Mỗi năm, anh chỉ cần bỏ ra tám mươi tệ… mua cho cô ấy một bó hoa là đủ.”
Nói xong, anh quay đi, không ngoái đầu lại.
Tiếng ồn ào lặng dần.
Anh trai tôi xem đi xem lại những đoạn video Giang Khải đăng — hàng chục lần.
Cả bức di thư tôi để lại cho Giang Khải, anh cũng đọc từng chữ một.
Nhưng rồi anh chợt nhận ra — trong cả bức thư, đầy ắp từ “anh ơi”, lại chẳng có lấy một dòng là gửi cho anh.
Hôm diễn ra tang lễ của tôi, những học sinh từng được tôi giúp đỡ đều đến.
Anh trai tôi lặng lẽ lo liệu mọi thứ, rồi trở về nhà.
Hạnh Vân bị nhốt trong tầng hầm, khóc lóc sướt mướt:
“Anh à, em là em gái anh yêu nhất mà… anh từng nói, dù có không cần Hạnh Phúc, cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi em!”
“Anh nói dối sao? Anh nuốt lời sao?”
Anh trai không buồn đáp, chỉ lạnh giọng nói với bác sĩ riêng:
“Cô ta thích thận đến thế, thì cứ lấy thận của cô ta đi.”
“Không cần gây mê, cũng không cần khâu lại.”
Tiếng la hét thảm thiết trong tầng hầm kéo dài suốt một ngày.
Hạnh Vân nằm trong vũng máu, giọng càng lúc càng yếu đi, vẫn không ngừng nguyền rủa:
“Anh là đồ súc sinh, là chính anh hại chết Hạnh Phúc!”
“Anh giấu bố mẹ, không dám thừa nhận chính anh là người khiến em ấy bị bắt cóc năm xưa.”
“Anh nuôi tôi chẳng qua để bù đắp tội lỗi với em ấy! Anh không dám đối mặt với Hạnh Phúc, nên mới trốn tránh, không dám đưa cô ấy về nhà.”
“Chuyện đó có liên quan gì đến tôi chứ?”
“Người đáng làm kẻ ăn mày là anh — là anh đã cướp đi cuộc đời của em ấy, rồi lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi!”
“Hạnh Duệ Châu, chính anh mới đáng chết nhất!”
Rồi… cô ta im bặt.
Anh tôi phát điên.
Từng là người luôn chú trọng hình tượng, giờ ăn mặc bẩn thỉu rách rưới, gặp ai cũng hỏi:
“Có thấy em gái tôi không? Tôi phải tìm lại nó…”
Nhưng toàn mạng đều biết đến anh là “gã anh trai cặn bã nhất thiên hạ”, chờ đón anh chỉ là chửi rủa và những cú đấm đá.
Anh tìm suốt nửa năm — vẫn không tìm thấy tôi.
Em gái của anh, sau mười ba năm mới tìm lại được, rồi lại một lần nữa… biến mất khỏi thế giới của anh.
10
Đêm khuya, trời đầy sao thấp, điện thoại anh lặp đi lặp lại những đoạn video về tôi.
Trên màn hình, tôi cười rạng rỡ:
“Anh không biết đâu, mỗi lần sắp chết rét hay chết đói, em lại mơ thấy bố mẹ và anh trai.”
“Họ tốt với em lắm. Bố mẹ tặng đồ chơi em thích nhất, còn anh thì ôm em vào lòng, gọi em là ‘bé cưng’.”
Anh bật lửa, châm vào một góc rèm cửa.
Lửa bốc lên, anh nhìn ảnh tôi trên màn hình, mỉm cười:
“Em gái à… anh đến để chuộc lỗi với em đây.”
Ngọn lửa nuốt chửng mọi thứ.
Lúc Giang Khải đang đi dạy ở vùng núi, luật sư của anh tôi tìm đến:
“Trước khi chết, Hạnh Duệ Châu đã để lại di chúc — toàn bộ tài sản sẽ chuyển vào Quỹ học bổng mang tên Hạnh Phúc.”
Một năm sau, Giang Khải mang chiếc cúp “Ngôi sao thiện nguyện” khắc tên tôi, đặt trước mộ.
Anh mỉm cười, dịu dàng vuốt tấm ảnh trên bia mộ — vẫn như năm xưa.
“Em gái à, điều ước của em… anh đã thay em hoàn thành rồi.”
Trước bia mộ, một đóa cúc dại nhỏ bé nhẹ nhàng lay động trong gió.
Anh biết, đó là tôi đang cười với anh.